Mộ Diệc Thần nghe cô nói thế thì bắt máy lên nghe và nói một câu: “Alo? Đồng Đồng.” Chu Lệ Đồng nghe thấy anh bắt máy còn gọi mình là Đồng Đồng nữa nên trong lòng hơi kích động, cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng của anh và cố ý hỏi: “Cas, khi nào anh về nước vậy?” Cô ta muốn biết anh liệu có gạt mình hay không. Mộ Diệc Thần bình thản trả lời: “Hôm nay anh đã quay về rồi, em có chuyện gì sao?” Chu Lệ Đồng nghe lời anh nói thì bỗng nở nụ cười, sau đó lại nói: “Em rất muốn gặp anh, tối mai anh rảnh không, chúng ta dùng bữa tối có được không?” Nghe cô ta nói câu này thì Mộ Diệc Thần lại quay qua nhìn Tô Vũ Đồng. Tô Vũ Đồng thấy anh lại nhìn mình thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu bèn nắm tay Niệm Niệm bỏ đi. Mộ Diệc Thần thấy cô bỏ đi nên lập tức nhanh chân đuổi theo sao rồi nói với Chu Lệ Đồng: “Ngày mai anh có hẹn rồi.”. Tối mai anh phải ở bên cạnh Tô Vũ Đồng. Chu Lệ Đồng ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng Mộ Diệc Thần đuổi theo Tô Vũ Đồng thì nóng ruột nói: “Thế bữa trưa thì sao?” Lễ tình nhân mọi năm anh đều ở bên mình nên cô ta rất muốn năm nay cũng như thế, tới lúc đó cô ta sẽ tìm cách giữ anh ở lại. “Được thôi, ngày mai gặp.” Mộ Diệc Thần nói xong đã lập tức cúp máy và nhanh chân đuổi theo Tô Vũ Đồng. “Sao em không đợi anh vậy?” Mộ Diệc Thần chặn đường Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng trợn mắt nhìn anh và bực mình nói: “Đợi anh làm gì, anh đâu phải là đứa trẻ, anh không biết đường về nhà sao?” Vừa nãy cô đã nghe thấy anh nói sẽ đi gặp Chu Lệ Đồng rồi! Rõ ràng lúc sáng còn nói bao nhiêu lời tình tứ với cô, thế mà bây giờ đã thay đổi rồi. Mộ Diệc Thần thấy bộ dạng này của cô thì cười hỏi: “Em đang giận sao?” Sau đó đưa tay nắm lấy tay cô. “Không có!” Tô Vũ Đồng hất tay anh ra. Cái này là thế nào chứ, vừa nhận lời gặp mặt người yêu cũ mà bây giờ lại đến nịnh nọt cô sao! Thấy cô phủ nhận, Mộ Diệc Thần nói: “Trưa mai anh sẽ đi gặp Đồng Đồng.” “Em đâu có cấm anh đi, anh nói với em làm cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của Tô Vũ Đồng lộ rõ vẻ không vui. Cô đã nghe thấy rồi nên không cần anh phải lặp lại một lần nữa đâu. “Em không muốn biết vì sao anh đi gặp cô ta sao?” Thấy cô không vui, trong lòng Mộ Diệc Thần đột nhiên cũng có chút buồn bã, cô đang ghen đấy sao? “Không muốn biết!” Tô Vũ Đồng nói xong thì nắm tay Niệm Niệm đi vòng qua người Mộ Diệc Thần và đi vào trong sân biệt thự nhà họ Mộ.
Mộ Diệc Thần lắc lắc đầu nở nụ cười và đuổi theo phía sau. Tô Vũ Đồng đi vào phòng khách, lúc này bà Mộ đang ngồi uống trà nên cô ta lập tức lễ phép nói: “Mẹ, tụi con về rồi.” Lúc này Mộ Diệc Thần cũng về rồi nhưng không hề nói gì cả mà chỉ nắm lấy tay Tô Vũ Đồng kéo cô đi lên lẩu. Trước mặt mẹ chồng nên Tô Vũ Đồng không dám nổi giận, cô chỉ để mặc anh kéo đi. Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Vũ Đồng lập tức đá Mộ Diệc Thần một cái và tức giận nhìn anh. Mộ Diệc Thần để mặc cô ta đá mình và kéo cô vào lòng mình: “Bộ dạng tức giận của cô trông rất quyến rũ đó, thật khiến anh nóng bừng hết cả lên, bây giờ chỉ muốn ‘làm thịt' em thôi.” Thật ra ý anh là nhìn thấy cô vì mình mà ghen tuông nên anh thật sự rất vui. Cô thật sự rất yêu mình có phải không! Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy những lời này, bỗng chốc cô đỏ hết cả mặt và mắng anh: “Đồ lưu manh!” Mộ Diệc Thần thấy cô tức giận lại có chút không nỡ nên nhanh chóng giải thích: “Được rồi, anh hứa khi gặp cô ta sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ta.” Dù sao giữa họ cũng có mối quan hệ rất lằng nhằng nên không thể nào nói rõ hết trong điện thoại đúng Sự bực tức của Tô Vũ Đồng dịu đi một chút khi nghe anh nói thế, cô ta nghiêng đầu nhõng nhẽo nói: “Ai thèm nghe anh giải thích chứ, hừ!” Mộ Diệc Thần cười nhạt, trong đáy mắt chỉ toàn là sự cưng chiều: “Được thôi, coi như anh đã làm chuyện thừa thãi vậy.” Chỉ cần cô không giận nữa thì muốn nói sao cũng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]