Tuy anh không muốn nghe, nhưng không nghe thì sao trả thù cho cô được. Trần Nghiên Nghiên nghe thấy câu hỏi của anh, ngạc nhiên trợn tròn mắt: -Anh, anh biết những gì rồi? Nếu là Vũ Đồng nói cho anh ta, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không hỏi cô cho thêm thừa thãi, cho nên cô cảm thấy là anh đang tự mình điều tra. Nếu là như vậy, thì cô có cần nói cho anh ta không? Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô, điềm tĩnh đáp: -Chỉ biết cô ấy bị Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng hãm hại tính kế các thứ, còn biết cô ấy bị nhốt trong bệnh viện tâm thần là cô luôn giúp đỡ cô ấy, cô là bạn thân nhất của cô ấy, cô cũng muốn trút cục tức này cho cô ấy đúng không, cô nói cho tôi Lý Tại Minh đã làm những gì với cô ấy là được rồi. Lần đầu tiên anh gặp Nghiên Nghiên, cô ấy vì Vũ Đồng không màng gì đến tóm lấy cổ áo anh muốn liều mạng với anh, tình cảm này không phải tình cảm bình thường, anh tin rằng cô sẽ nói cho anh. Quả nhiên Trần Nghiên Nghiên sau khi nghe được lời này của Mộ Diệc Thần, liền hỏi: -Anh thực sự có thể trả thù cho cậu ấy chứ? Vũ Đồng chịu nhiều cực khổ như vậy, cô chắc chắn muốn giúp cô ấy trút giận, nhưng năng lực cô có hạn, cô không đấu nổi với mẹ con Lâm Yên Nhiên, đánh không lại Lý Tại Minh, nếu Mộ Diệc Thần thật lòng muốn trả thù cho cô ấy, vậy cô sẽ nói với anh ta. Mộ Diệc Thần kiên định đáp: -Ừm, tôi muốn nghe. -Được! Vậy tôi sẽ kể cho anh. Nghiên Nghiên nói xong câu này, nói tiếp: -Vũ Đồng khi bị đưa tới bệnh viện tâm thần chỉ có 18 tuổi, bị Lý Tại Minh sắp xếp ở trong một phòng bệnh chuyên để điều trị cho bệnh nhân bị tâm thần nghiêm trọng. Những bệnh nhân đó giống như từng quả bom hẹn giờ vậy, phát bệnh sẽ đánh người, thậm chí là cắn người, Vũ Đồng mỗi ngày đều bị bọn họ vô cớ đánh đập, cậu ấy không ngừng chạy trốn, nhưng mỗi lẫn bị bắt về, thì sẽ đổi lại sự trừng phạt nghiêm khắc của Lý Tại Minh, đưa cậu ấy đến phòng bệnh nghiêm trọng hơn, hắn ta còn hằng ngày không ngừng ép cậu ấy uống rất nhiều thuốc liên quan đến chứng tâm thần, không uống thì tiêm cho cậu ấy. Anh biết chứng sợ bóng tối của cậu ấy bị thế nào không? Lúc đó cậu ấy phát hiện ra mình mang thai con của anh trốn ra ngoài xong, bị bắt lại, Lý Tại Minh đã đem cậu ấy vứt vào một căn phòng tối đen nhốt cùng một đám kẻ mắc chứng dễ kích động….. Trần Nghiên Nghiên nói xong chuyện ở bệnh viện tâm thần Giang Thành, lại nói tiếp đến những chuyện mấy năm Vũ Đồng ở Hàn Quốc gặp phải, Mộ Diệc Thần nghe được lòng đau như dao găm, nói với Nghiên Nghiên: -Cảm ơn cô. Sau đó cúp máy, ra ngoài tìm Tô Vũ Đồng. Bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là ôm chặt ấy cô vào lòng. Anh thực sự khó mà tưởng tượng được sao cô chịu nổi. Bên kia điện thoại, Cung Thiếu Dương mặt đầy kinh ngã nhìn Trần Nghiên Nghiên, trong con mắt thanh tú là sự chấn động sâu sắc: -Vợ à, những chuyện Vũ Đồng trải qua em vừa nói là thật sao?
Anh thực sự khó mà chấp nhận được đây là sự thật! Hãm hại một cô gái 18 tuổi thành như vậy, Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng quả thực còn đang sợ hơn cả ma quỷ. Sự tàn ác tham lam của con người, hoàn toàn được hai mẹ con họ thể hiện sâu sắc. Trần Nghiên Nghiên nghiêm túc nhìn anh, nói: -Chồng à, sự thực còn khốc liệt hơn những gì anh nghe thấy đấy! Anh biết không, Vũ Đồng sợ đám người điên cuồng đó sẽ làm hại Niên Niên, khi cậu ấy sinh con là ở bên dưới giường bệnh. Khi đó em bị điều đến khu khác, không ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy một mình sinh con, sinh xong suýt chút đã chết vì mất máu quá nhiều. Đúng lúc đó Lý Tại Minh thông báo cho Lâm Yên Nhiên, bà ta sai người đến cướp Niên Niên đi, sau đó cũng không đưa Vũ Đồng đi bệnh viện, trực tiếp đưa cậu đấy đi Hàn Quốc không biết chút tiếng nào, nếu không phải Chân Hy luôn chăm sóc cậu ấy, e là… Trần Nghiên Nghiên không nói ra được chữ chết ấy, mỗi lần cô nhớ đến khi đó bản thân không cứu được Tô Vũ Đồng, trong lòng đều rất khó chịu. Cung Thiếu Dương thấy Trần Nghiên Nghiên nói rồi lại nói mắt liền đỏ lên, đau lòng vội ôm cô nói: -Vợ à, được rồi được rồi, chúng ta không nhớ lại nữa, bây giờ Vũ Đồng không phải yên ổn sao, Niên Niên cũng bình an mà. Anh quá hiểu cục cưng nhà anh, khó chịu như vậy, nhất định là đang tự trách. Đều tại anh ta, không có chuyện gì hỏi cô làm gì, đang yên lành lại làm cô khóc. Trần Nghiên Nghiên dựa vào lòng Cung Thiếu Dương, nước mắt lưng tròng nói: -Ừm ừn, em hy vọng bọn họ cả đời này đều tốt đẹp. Vũ Đồng gặp quá nhiều trắc trở rồi, cô thực sự hy vọng sau này cô ấy có thể thuận buồm xuôi gió, không cần chịu khổ cực gì nữa. Cung Thiếu Dương kiên định nói với cô: -Sẽ là như vậy! Trang viên nho. Mộ Diệc Thần ra ngoài tìm Tô Vũ Đồng một vòng lớn mà không thấy, nên trở về biệt thự, thấy Niên Niên đang chơi trong phòng khách, liền hỏi cậu bé: -Mẹ con đâu? Niên Niên ngẩng đầu nhìn anh nói: -Mẹ nói hơi buồn ngủ, quay về xong liền về phòng ngủ rồi ạ. Mộ Diệc Thần nghe vậy, quay người bước lớn lên cầu thang. Đến bên ngoài phòng Tô Vũ Đồng, anh nhẹ nhàng xoay khoá, chầm chậm đẩy cửa ra, tiến vào. Chiếc đèn trong góc phòng theo quán tính sáng lên, sau khi biết tại sao cô lại có chứng sợ bóng tối, lúc này nhìn chiếc đèn đó lòng Mộ Diệc Thần rất đau. Anh bước từng bước về phía giường, ánh mắt hướng về Tô Vũ Đồng.
Cô đang yên tĩnh ngủ trên chiếc giường kiểu Âu, nét ngủ tĩnh lặng, mái tóc dài phủ phía sau lưng, dưới ánh đèn dịu nhẹ, cơ thể hiện lên tuyệt đẹp, giống như nàng công chúa ngủ trong câu chuyện cổ tích. Đôi mắt Mộ Diệc Thần ngập tràn sự thương tiếc, đưa tay vuốt khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay kia, trong lòng chất đầy đau thương. Nghĩ đến những lời Trần Nghiên Nghiên vừa nói, anh vô cùng tự trách. Xin lỗi, 6 năm trước dưới hầm để xe của Đại Kỳ, anh không cho em thêm chút thời gian. Xin lỗi, để em một mình cô độc chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, mà anh lại không hay biết điều gì. Xin lỗi vào lúc em cần bầu bạn và bảo vệ nhất, anh vẫn chưa quen biết em. Vũ Đồng, xin lỗi, thực sự xin lỗi,…. Tô Vũ Đồng đang ngủ say, bị Mộ Diệc Thần chạm như vậy, cô hơi chau mày, sau đó lẩm bẩm anh trai gì đó không rõ sau đó lại ngủ. Mộ Diệc Thần thấy cô chau mày, nhẹ nhàng rời tay đi, nhẹ nhàng lặng lẽ, thâm tình nhìn cô nói: -Sau này anh nhất định sẽ không để em chịu thêm chút khổ cực nào nữa! Anh khó mà tưởng tượng được, cô gầy yếu như vậy, những giày vò không dành cho con người đó, rốt cuộc sao cô vượt qua được! Nghĩ đến 6 năm trước mỗi ngày cô đều đánh nhau với đám bệnh nhân tâm thần, bị ép uống thuốc, trong lòng anh như bị dao cắt. Tô Vũ Đồng trong cơn mơ, cô không biết những điều Mộ Diệc Thần đang nói đang nghĩ lúc này, ngủ rất yên. Mộ Diệc Thần nhìn dáng vẻ ngủ yên tĩnh của cô, trong lòng càng thêm khó chịu, thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, lặng lẽ ôm lấy cô. Cơ thể Tô Vũ Đồng khá lạnh, nhiệt độ trên người Mộ Diệc Thần đối với cô mà nói rất có lực hấp dẫn, vậy là trong cơn mơ cô bất giác dính lấy ngực Mộ Diệc Thần, còn nhấc một cái chân lên gác móc chặt lấy anh. Thấy dáng vẻ dựa dẫm vào mình của cô, Mộ Diệc Thần lại thêm đau lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô nói: -Ngủ ngon, Sau đó nhắm mắt lại. Tô Vũ Đồng cả đêm ngủ rất ngon, sáng hôm sau, cô phát hiện Mộ Diệc Thần đang ở trên giường cô: -A! Cô lập tức ngồi dậy, mắt đầy khó hiểu hỏi: -Sao anh lại ngủ ở đây? Tối qua cô đi ngủ sớm, anh sờ vào người cô lúc nào mà cô lại không biết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]