Chương trước
Chương sau
Cố Triều Tịch nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, trái tim chợt mềm đi, đưa ngón tay ấn lên đầu cô:
-Đồ ngốc! Em quên rồi sao? Anh là anh trai em đó, em còn từng hứa với anh, đến năm 30 tuổi nếu chưa gả đi, thì sẽ ở cùng anh, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, biết không?
Lời thề này anh sẽ mãi mãi không quên, đồng thời hy vọng ngày đó có thể tới nhanh hơn chút.
Câu nói đó của Tô Vũ Đồng lúc đầu chỉ là trêu đùa, cho nên nghe thấy anh nói như vậy, cũng tưởng anh đang đùa, cười nói:
-Vâng, biết rồi anh trai, bây giờ chúng ta đến phòng cấp cứu thăm Niên Niên đi.
-Được!
Cố Triều Tịch đáp, sau đó cùng cô đi vào phòng cấp cứu.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng quay lại, nói với cô:
-Em về tắm rửa thay quần áo trước đi, anh không muốn Niên Niên tỉnh lại thấy dáng vẻ này của em.
Cô được anh đào từ hố đất ra, trên đầu và cơ thể đều là bùn đất, Niên Niên có anh trông chừng làm được rồi, anh không nỡ để cô chịu khổ.
Tô Vũ Đồng lắc đầu:
-Không cần đâu, em không đi đâu cả, em ở đây với Niên Niên, anh bảo người mua đại cho em một bộ đồ, em tắm ở phòng tắm của bệnh viện là được.
Trước khi Niên Niên còn chưa tỉnh lại, cô không muốn rời khỏi nơi này nửa bước.
Thấy cô không muốn về, Mộ Diệc Thần nhìn cô chăm chú, ý thăm dò trong ánh mắt ngày một nhiều, anh vừa định gọi điện bảo Tiểu Dương đi mua, thì Cố Triều Tịch nói:
-Vũ Đồng, cái này để anh mua đi, em mặc size bao nhiêu anh đều biết.
Tuy bây giờ là mùa xuân rồi, nhưng ở Mỹ vẫn rất lạnh, người khác đi mua quần áo cho cô, anh không yên tâm.
Bây giờ từ chối là sẽ đôi co, Tô Vũ Đồng nhìn anh gật đầu:
-Được thôi.
Mộ Diệc Thần vì câu nói em mặc size bao nhiêu anh đều biết của Cố Triều Tịch, mà mặt liền biến sắc, ánh mắt hơi tối đi, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Trong lòng Tô Vũ Đồng chỉ nghĩ về Niên Niên, sau khi Cố Triều Tịch đi, cô liền cúi đầu nhìn Niên Niên mãi, cho nên căn bản không hề để ý đến ánh mắt của Mộ Diệc Thần.
Tốc độ của Cố Triều Tịch rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã về, trong tay xách đầy đồ khiến mặt Mộ Diệc Thần lại biến sắc lần nữa, trong lòng nổi cơn ghen không biết bao nhiêu lần.
Lúc Tô Vũ Đồng đi vào nhà tắm trong phòng bệnh, anh lạnh lùng nhìn Cố Triều Tịch nói:
-Sếp Cố thật là chu đáo, ngay cả nội y của vợ người khác mặc size bao nhiêu cũng biết!
Cố Triều Tịch cười mê hoặc, có chỗ dựa nên chẳng kiêng nể nói:
-Cô ấy bị bệnh một năm, tôi chăm sóc cô ấy một năm, nếu ngay cả quần áo cô ấy mặc size bao nhiêu tôi cũng không biết, vậy thì chẳng phải rất nực cười sao?
Anh chính là muốn châm chọc Mộ Diệc Thần, tuy anh và Tô Vũ Đồng không thân thiết xác thịt, nhưng một năm này cô bệnh, đồ dùng sinh hoạt của cô đều là do anh mua, đặc biệt là quần áo, thời trang thịnh hành mỗi mùa là gì anh đều sẽ mua cho cô, còn mua cho cả Nghiên Nghiên.

Mộ Diệc Thần thấy thái độ tuỳ tiện đó của anh, ghen tức thở mạnh dồn dập, cắn răng nói:
-Vậy chẳng phải tôi còn cần cảm ơn anh sao! Nếu không phải anh lặng lẽ đưa cô ấy đi, lại giấu giếm, sao tôi có thể cho anh cơ hội chăm sóc cô ấy chứ!
Cô ấy là vợ của anh!
Anh ta có tư cách gì mà mang cô ấy đi!
Cố Triều Tịch nhếch môi cười, đôi mắt đào hoa:
-Mộ Diệc Thần khi đó anh còn chưa lo cho thân mình xong, sao anh chăm sóc được cho cô ấy, anh có biết khi đó cô ấy nguy hiểm nhường nào không!
Nếu anh chậm trễ thêm một hai ngày nữa, cô sẽ hết cách cứu, sẽ điên dại như vậy mãi mãi.
Mà những thứ này đều tại anh ta, nếu không phải anh ta, Châu Lệ Đồng sao có thể điên cuồng đối xử với Vũ Đồng như vậy.
Bây giờ anh ta còn không biết ngại mà nói ra lời này!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của Cố Triều Tịch, con mắt nguy hiểm nheo lại:
-Anh dám nói anh không có lòng riêng không? Cho dù khi đó tôi hôn mê, nhưng không phải sau đó tôi đã tỉnh lại sao? Tại sao anh phải giấu cô ấy đi!
-Anh nói đúng, tôi đúng là có lòng riêng, tôi thích cô ấy, tôi sợ anh lại làm tổn thương cô ấy, lý do này đủ rồi chứ!
Cố Triều Tịch không chút giấu giếm nói ra.
-Thực sự chỉ có vậy sao?
Hơi thở nguy hiểm trong mắt Mộ Diệc Thần ngày càng nhiều.
-Vậy anh tưởng là còn cái gì!
Cố Triều Tịch mặt đầy điềm tĩnh nhìn anh, khoé miệng vẫn treo nụ cười.
-Cái này anh phải tự hỏi mình chứ!
Từ khi anh từ Mỹ hoàn thành việc học về Giang Thành, Cố Triều Tịch luôn đối đầu với anh, chỉ cần là thứ anh nhắm trúng, bất luận là dự án hay phụ nữ, anh ta đều muốn cướp lấy.
Anh sợ lần này Cố Triều Tịch cũng ôm tâm lý như vậy.
Vũ Đồng trong lòng anh là điều quý giá nhất, không phải thứ đồ mà anh ta dùng thủ đoạn cướp tới cướp lui.
Anh không cho phép anh ta sỉ nhục thứ anh quý trọng.
-Mộ Diệc Thần, đừng tưởng rằng anh rất hiểu tôi! Lẽ nào anh không biết có một loại tình cảm, gọi là tình khó kiểm soát à? Tôi đối với Vũ Đồng chính là như vậy.
Nụ cười của Cố Triều Tịch vẫn vậy, nhưng giọng nói lại lạnh đi.
-Tôi mặc kệ anh có mục đích gì, tình cảm của anh đối với Vũ Đồng thế nào, tóm lại tôi nói cho anh hay, cô ấy là của tôi!
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn Cố Triều Tịch, ngang ngược tuyên bố chủ quyền.
-Đó là bản thân anh tự cho là vậy, anh dám để Vũ Đồng tự mình chọn không?

Cố Triều Tịch không chút tỏ ra ý thế nhìn lại anh, đáy mắt là sự thách thức vô cực.
Nhiệt độ trong con mắt của Mộ Diệc Thần phút chốc hạ thấp, lạnh lẽo chọi mắt với anh.
-Hai người lại làm gì đấy?
Tô Vũ Đồng tắm táp thay quần áo xong, quay lại nhìn thấy hai người lại như chó với mèo, trong lòng phút chốc bốc hoả.
Hai người nghe thấy lời này của cô, liền thu lại ánh mắt sắc bén.
Mộ Diệc Thần mỉm cười, nói:
-Anh đang cảm ơn sếp Cố, lần này anh ấy không màng nguy hiểm đi cùng anh cứu em và Niên Niên, trong lòng anh thựuc sự rất cảm kích.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời nói của anh, rất muốn lật bộ mặt anh, nhưng nghĩ lại nên thôi, cười thôi:
-Vũ Đồng, sếp Mộ thực sự quá khách sáo rồi, dựa và quan hệ của anh với em, nói cảm ơn thì quá xa cách, anh không nhận, anh ấy cứ muốn cảm ơn anh.
Tô Vũ Đồng nhìn bọn họ, nghiên túc hỏi:
-Thực sự là như vậy sao?
Sao cô cảm thấy không đúng nhỉ?
Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch bị cô nhìn có chút thấp thỏm, hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói:
-Chính là như vậy.
Thấy bọn họ nói như vậy, Tô Vũ Đồng cứ thế gật đầu, sau đó nói:
-Tình trạng của Niên Niên thế nào rồi, thời gian em vào tắm, bác sĩ có nói gì không?
Mộ Diệc Thần đáp:
-Yên tâm đi, bác sĩ không nói gì cả.
Chỉ cần bác sĩ không đến tìm bọn họ, vậy thì chứng minh tình trạng của Niên Niên không có chuyển biến xấu.
Nếu bác sĩ đến nói gì, anh nào còn tâm tư đi đấu võ mồm với Cố Triều Tịch nữa.
Tô Vũ Đồng nghe vậy, hơi gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế bên ngoài phòng cấp cứu.
Cho dù tình trạng của Niên Niên không chuyển biến xấu, thì cô cũng phải ở bên cậu bé.
Thấy Tô Vũ Đồng ngồi xuống, Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch cũng ngồi xuống mỗi người một bên.
Ngày hôm sau, phù nề ở phần mặt và cổ họng của Niên Niên đã đỡ hơn rất nhiều, liền được chuyển vào phòng bệnh VIP, Tô Vũ Đồng thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cậu bé, vô cùng đau lòng, cứ kéo lấy cái tay nhỏ của cậu, nói chuyện với cậu.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng vừa nói vừa rơi nước mắt, Mộ Diệc Thần rất thương, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói:
-Niên Niên không thích thấy em khóc, đừng khóc nữa, từ khi thằng bé sinh ra vận mệnh đã có nhiều điều không hay, bị bệnh nhiều năm như vậy, thằng bé cũng kiên cường vượt qua, chúng ta nên tin vào sự kiên cường của thằng bé, phù nề đã đỡ rồi, thằng bé nhất định sẽ tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.