Chương trước
Chương sau
Tiếp đến vốn nên là Cố Triều Tịch, nhưng MC nghĩ đến thân phận không tầm thường của anh, liền gọi Châu Lệ Đồng.
Địa vị càng lớn càng xuất hiện sau, đây chính là quy định bất thành văn trong bữa tiệc tối nay của bọn họ.
Châu Lệ Đồng không muốn thua kém Tô Vũ Đồng, nghe thấy MC gọi tên cô ta, trên mặt liền nở nụ cười rạng rỡ.
Đến chỗ viết chi phiếu chẳng qua chỉ có sáu bảy bước, cô ta lại đi nhưng biểu diễn thời trang, thái độ đó không giống đến quyên tặng, ngược lại giống như đi trên thảm đỏ, cô ta còn chưa mở miệng, phu nhân chủ tịch thành phố đã không có hứng thú gì rồi, quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Châu Lệ Đồng có chút ngượng ngùng, bởi vì cô ta thấy ánh mắt của rất nhiều người tại đó đều lấy cô ta ra so sánh với Tô Vũ Đồng.
Mà tiêu chuẩn so sánh dường như chính là phu nhân chủ tịch thành phố xem trọng ai hơn.
Lép vế như vậy, khiến cô ta không có ý muốn phát biểu, liền đứng về chỗ.
Vời vì Châu Lệ Đồng cùng Mộ Diệc Thần tới, cho nên MC không dám sơ suất, cô ta không nói, nhưng anh không thể không nói, vậy nên lấy chi phiếu của Châu Lệ Đồng nhìn mọi người nói:
-Nữ hoảng điện ảnh cô Châu Lệ Đồng của chúng ta, vì đám trẻ ở trại trẻ mồ côi quyên tặng 9 tỷ.
Mọi người bên dưới nghe thấy con số này, đều vỗ tay, nhưng rõ ràng không vang dội như tràng pháo tay của Tô Vũ Đồng.
Châu Lệ Đồng lại bị kích động lần nữa, hơi năm tay lại, trong mắt hiện lên một mảng u tối.
Tiếp đến là Cố Triều Tịch, anh quyên tại 30 tỷ, sau khi MC công bố, anh đi đến hòm quyên góp, chuẩn bị thả chi phiếu vào, Mộ Diệc Thần liền viết hai tờ 30 tỷ đi tới.
Hai người cùng thả chi phiếu vào trong, nhưng khe hở của hòm quyên góp chỉ có thể thả 1 tờ vào.
Tuy bọn họ không nói chuyện với nhau, nhưng người dưới khán đài, đều ngửi thấy có mùi thuốc súng.
Bọn họ đều biết trước đây Cố Triều Tịch luôn tranh đấu với Mộ Diệc Thần trong tối ngoài sáng, còn một năm gần đây thì ngược lại.
Hai người dường như đang cố hết sức, không ai chịu thua ai.
Hai người này đều coi MC như không tồn tại, anh không dám mở miệng kêu ai nhường ai, trên sân khấu xuất hiện tình thế bế tắc.
Tô Vũ Đồng có chút lo lắng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người, chỉ sợ bọn họ sẽ đánh nhau như lần trước ở bệnh viện.
Một người là anh trai cô kính trọng, một người là người cô yêu từ khi còn tấm bé.
Hai người cứ cứng nhắc như vậy, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Không khí vô cùng căng thẳng, bọn họ không động đậy, người ở bữa tiệc không dám thở mạnh, ánh mắt đều chăm chú nhìn hai người.
Phu nhân chủ tịch thành phố nhận thức được cục diện bế tắc này nếu không phá vỡ, vậy thì tất cả mọi người tối nay đều không thể đi, vậy nên âm thầm nói với người dưới:

-Bảo bên ánh sáng dập công tắc điện cho tôi!
-Vâng!
Người dưới khâm phục sự tài trí của bà chủ bọn họ, lập tức đi tìm đội ánh sáng.
Một phút sau, đèn của cả sảnh tiệc đều tắt, mọi ngời phút chốc rơi vào trong bóng tối.
Mộ Diệc Thần biết Tô Vũ Đồng sợ tối, dường như nhận ra được vứt chi phiếu đi, sau đó quay người ôm lấy cô.
Tô Vũ Đồng rơi vào bóng tối, không ngừng sợ hãi, đầu óc phúc chốc rối bời.
Đang chuẩn bị ngồi thụp xống tìm một góc an toàn, thì được mộ cái ôm ấm áp bao bọc, cô lập tức theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cái ôm ấm áp kia.
Mộ Diệc Thần một năm không được chạm vào Tô Vũ Đồng, được cô ôm như vậy, máu trong cơ thể phút chốc sục sôi lên, liền cúi đầu hôn mạnh bạo lên môi cô.
Tô Vũ Đồng rơi vào bóng tối, đầu óc không minh mẫn, mơ màng sa vào sự ấm áp ngang ngược mà anh dành cho.
Mộ Diệc Thần thấy cô không phản kháng, bụng dưới bùng lên một ngọn lửa ác liệt, anh không màng gì cả bế Tô Vũ Đồng lên rồi đi.
Anh tưởng rằng gặp lại người phụ nữ đã vứt bỏ anh, trái tim anh sẽ trở nên rất cứng rất cứng, nhưng anh lầm rồi.
Cô giống như thuốc phiện không thể cai, một khi đã hút lại, thì không thể nào trở lại được.
Cố Triều Tịch sờ lấy điện thoại ra mở đèn pin, soi xung quanh một lúc, phát hiện ra Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng biến mất, trên sân khấu chỉ có Châu Lệ Đồng và anh cùng mấy nhân viên.
Trong lòng anh thầm kêu lên một tiếng không ổn, lập tức xông xuống dưới sân khấu.
Anh không thể để Mộ Diệc Thần đưa Tô Vũ Đồng đi.
Cố Triều Tịch phát hiện ra Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần biến mất, Châu Lệ Đồng tất nhiên cũng phát hiện ra rồi, lập tức đi theo Cố Triều Tịch.
Mộ Diệc Thần không bế Tô Vũ Đồng ra khỏi tòa nhà, mà đi đến giữa cầu thang tối đen.
Chỉ cần cứ ở trong bóng tối, cô sẽ thuộc về mình, sẽ không bỏ anh đi nữa.
Bóng tối vô cùng khiến Tô Vũ Đồng càng sợ hãi, dính chặt lấy Mộ Diệc Thần, đầu luôn dí sát vào ngực anh, giống như một chú thỏ trắng run sợ làm cho người ta thương yêu, Mộ Diệc Thần thuận thế ép cô vào tường, giống như con thú hoang xâm chiếm.
Tô Vũ Đồng không biết gì, nhưng cơ thể cô lại vô cùng thành thật, ôm chặt lấy Mộ Diệc Thần, khiến anh cực kỳ điên cuồng.
Trong bóng tối cô không biết mình chịu đựng bao nhiêu lần, đến khi kiệt sức ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô ngủ trong chiếc xe trong vườn nhà họ Tô của mình, trên người đắp một tấm chăn lông cừu, ký ức trong đầu đều dừng lại ở giây phút ngắt điện, loáng thoáng còn nhớ được cái ôm ấm áp đã đưa cô đi.

Cô vò đầu, ngồi dậy, phát hiện chân mình vừa nhức vừa tê.
Cảm giác này không hề xa lạ, nhận thức được bản thân trong tình trạng không biết gì đã để mất mình, lòng cô kinh hãi!
Tối qua trên sân khống người đàn ông đứng gần cô, ngoài mấy nhâu viên ra, thì chỉ có Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần.
Mấy nhân viên kia tuyệt đối sẽ không to gan đến vậy, Cố Triều Tịch tuy ranh mãnh ngang ngược, nhưng đối với cô mà nói chắc chắn là người đàng hoàng tử tế, nếu anh muốn làm loại chuyện này với mình, chắc chắn sẽ không đợi đến bây giờ, khi cô ở nước M, e là đã làm rồi.
Vậy chỉ còn lại Mộ Diệc Thần!
Nhưng thực sự là anh sao?
Anh ngay cả nhìn thẳng vào mình cũng không nhìn, thái độ với mình hoàn toàn là người xa lạ, tối qua chiếm đoạt mình thực sự là anh sao?
Tô Vũ Đồng đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ở ghế phụ lái ra, ấn một lúc phát hiện điện thoại mình tắt máy, cô mở máy gọi điện cho Mộ Diệc Thần muốn hỏi cho rõ, nhưng tay vừa ấn mấy con số ra lại dừng lại.
Nhỡ không phải anh, vậy mình phải xử lý sao đây?
Khi cô đang lưỡng lự, cửa xe liền bị gõ, cô rời mắt nhìn, là Cố Triều Tịch và Trần Nghiên Nghiên, trên mặt bọn họ đều mang theo sự lo lắng, ánh mắt có mấy tia máu đỏ, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ, cô vội mở cửa xe ra.
Cố Triều Tịch giống như lượm được món báu vật mà mình đã đánh rơi, liền ôm lấy Tô Vũ Đồng:
-Dọa anh sợ chết mất, sao điện thoại em lại tắt máy, sao em lại quay về?
Anh tìm cả đêm, nếu không phải vú Trương gọi điện đến nói cô ngủ trong xe, cửa xe không mở được, anh sẽ đến thẳng khuôn viên Đế Cảnh tìm Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng lắc đầu, nói:
-Em cũng không biết, tỉnh lại đã ở đây rồi.
Cô không dám nói điện thoại mình bị người khác tắt, càng không dám nói mình bị xâm hại.
A Tịch quan tâm đến mình như vậy, nếu anh ấy biết mình bị xâm hại anh ấy nhất định sẽ rất tự trách.
Dáng vẻ Cố Triều Tịch thương xót:
-Bỏ đi, em an toàn là được, chúng ta về phòng, ở đây lạnh lắm.
Bên ngoài tuy không có tuyết, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn rất thấp, cô mặc lễ phục buổi tối, anh sợ cô nhiễm lạnh, đưa tay cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô.
-Ừm.
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.