Chương trước
Chương sau
-Đồng Đồng!
Chiếc vòng vỏ sò đó kích động sâu sắc đến anh, chuyện lúc nhỏ lập tức hiện ra trong đầu anh, nhìn Châu Lệ Đồng tự làm tổn thương chính mình, anh lập tức buôn Tô Vũ Đồng điên cuồng ra đến ngăn cô ta lại.
Châu Lệ Đồng lùi về sau mấy bước, bộ dạng vô cùng đáng thương, tuyệt vọng nói:
-Lucas em là trẻ mồ côi, anh biết mà, anh chính là sự vương bận duy nhất của em trên thế giới này, nếu anh đã yêu người khác không cần em nữa, vậy thì em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả!
Châu Lệ Đồng tâm trạng kích động, nói xong cầm vỏ sò rạch lên cổ tay của chính mình.
Cô ta không tàn nhẫn với mình một chút, thì mục đích sẽ không đạt được.
-Không!
Mộ Diệc Thần xông đến, ngăn cả hành động coi thường mạng sống của cô ta, ôm cô ta vào lòng:
-Anh không phải không cần em, khi còn nhỏ anh đã nói, anh sẽ bảo vệ em cả đời.
Nếu trong vụ đắm tàu ở Maldives đó, không có cô kéo anh lên bờ, anh sớm đã chết rồi.
Anh không thể vong ơn bội nghĩa.
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời này của anh, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên ý cười đắc thắng, sau đó cũng ôm lấy anh nói:
-Vậy Tô Vũ Đồng phải làm sao?
Cô ta cần anh có một thái độ!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô ta, quay đầu nhìn Tô Vũ Đồng đang vùng vẫy lăn lộn dưới đất, nói:
-Trước tiên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần đã.
Châu Lệ Đồng vừa nghe liền có chút thất vọng, đây không phải kết quả mà cô ta muốn, lời cô ta muốn nghe là anh sẽ rời bỏ cô ta và ở cạnh em.
Nhưng hiện giờ Tô Vũ Đồng thành ra như vậy, cô ta biết Mộ Diệc Thần nói cô cũng không nghe thấy, vậy nên chỉ đành thỏa hiệp, mặt đầy thương hại nói:
-Vậy mau gọi điện đi, anh xem Vũ Đồng cô ấy đau khổ nhường nào.
Đưa cô đến bệnh viện tâm thần cũng tốt, ít nhất cô sẽ không bám lấy Mộ Diệc Thần nữa.
-Không cần, anh tự đưa cô ấy đi.
Mộ Diệc Thần nói xong, buông Châu Lệ Đồng ra, đi về phía Tô Vũ Đồng.
-Em giúp anh.
Châu Lệ Đồng không muốn để Mộ Diệc Thần lại bế Tô Vũ Đồng, nhanh chóng tiến đến đỡ cô.
Tô Vũ Đồng lúc này đau đớn khó kiềm nén, Châu Lệ Đồng vừa động vào cô, liền bị cô nắm chặt lấy, cánh tay trắng nõn của cô ta lập tức hiện lên ba đường hằn, đau đớn kêu lên:
-A!
Mộ Diệc Thần thấy vậy vội vã kéo tay Tô Vũ Đồng ra, nói với Châu Lệ Đồng:
-Vẫn là để anh đi.

Nói rồi, bế Tô Vũ Đồng lên, đi ra ngoài.
-Lucas, em đi cùng anh.
Châu Lệ Đồng không màng đến vết thương trên tay, lập tức đuổi theo Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần bế Tô Vũ Đồng phát điên ra ngoài của, khách khứa lập tức tụ lại bàn tán, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vũ Đồng đều bị dọa chết khiếp, đặc biệt là Vương Sa và Đinh Giai, bọn họ hoàn toàn không ngờ thuốc đó lại ghê gớm đến vậy, sợ Mộ Diệc Thần nhìn thấy bọn họ, lập tức lùi lại phía sau.
-Tiểu Vương!
Mộ Diệc Thần gọi một tiếng, Tiểu Vương lập tức từ trong đám người xông qua mở cửa xe.
Mộ Diệc Thần đặt Tô Vũ Đồng vào ghế, thắt dây an toàn cho cô, sau đó lên xe khởi động.
Châu Lệ Đồng đuổi theo, xe của Mộ Diệc Thần đã chạy khỏi rồi.
Cô ta lập tức quay người chạy về phía xe của mình, bất luận thế nào cô ta cũng phải đi theo.
Tô Vũ Đồng tuy bị dây an toàn giữ, nhưng cô vẫn không an phận, dùng hết sức đập đầu vào ghế, tay tóm lấy Mộ Diệc Thần, miệng gào lên đau đớn.
Mộ Diệc Thần vừa lái xe, vừa ứng phó với cô, nhất thời phân tâm không nhìn thấy đèn giao thôi, đâm thẳng vào một chiếc xe tải.
Châu Lệ Đồng theo sau thấy xe của Mộ Diệc Thần gặp tai nạn, trái tim sợ hãi như ngừng đập, nhanh chóng xuống xe xông tới.
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều bị thương ngất ngay tại chỗ.
Mộ Diệc Thần được đưa tới bệnh viện Hiệp Hòa, Tô Vũ Đồng thì bị Châu Lệ Đồng cho người đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cảnh sát giao thông thông quan hành trình trên xe làm ghi chép, phát hiện Tô Vũ Đồng là người gây nên vụ tai nạn chính, cho nên đổ tất cả trách nhiệm cho cô.
Cầm được giấy biên bản, Châu Lệ Đồng gọi điện cho bà Mộ, nghẹn ngào nói:
-Bác gái, Lucas, anh ấy gặp tai nạn rồi, bây giờ người đang ở bệnh viện Hiệp Hòa.
Sự việc không hề theo tình tiết mà cô ta sắp đặt, nhưng dường nhưng lại càng có lợi cho cô ta hơn.
Bà Mộ vừa nghe thấy, hoảng hốt như mất hồn, lập tức bảo chú Ngô lái xe đến bệnh viện Hiệp Hòa.
Bà được chú Ngô dìu tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Châu Lệ Đồng thấy bà tới, lập tức tiến đến đón, nước mắt rưng rưng gọi:
-Bác gái.
Bà Mộ thấy cô ta cũng không rảnh chán ghét, gấp gáp hỏi:
-Đang yên lành sao lại bị tai nạn?
Bất luận là kỹ thuật lái xe của Mộ Diệc Thần hay Tiểu Vương, cũng không thể xảy ra sai sót sơ đẳng như vậy được.
Châu Lệ Đồng khóc đưa biên bản trong tay cho bà xem:
-Hôm nay nhà cháu tổ chức tiệc, Vũ Đồng cô ấy không biết làm sao lại phát điên, Lucas trên đường đưa cô ấy đến bệnh viện bị cô ấy gây nhiễu, đâm phải một chiếc xe tải khác, đây là biên bản phán định của cảnh sát giao thông.
Chỉ cần bà Mộ cho rằng xe của Mộ Diệc Thần xảy ra tai nạn là do Tô Vũ Đồng gây nên, vậy thì Tô Vũ Đồng xong đời rồi.

Không có sự ủng hộ của bà Mộ, Tô Vũ Đồng sẽ như quân lính bị cắt lương thực, chịu đựng không nổi mấy ngày.
Bà Mộ vừa nghe cô ta nói, vừa xem biên bản sự cố, sắc mặt càng khó coi, trầm giọng hỏi:
-Vũ Đồng đâu?
Tuy bà rất thích cô, nhưng lần này thực sự quá đáng rồi, sao có thể quấy nhiễu Lucas lái xe chứ!
Châu Lệ Đồng thấy biểu cảm của bà, trong lòng thầm vui, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dạng buồn bã:
-Cô ấy hiện giờ thần kinh rất không bình thường, được đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
Bà Mộ nghe vậy ngạc nhiên nói:
-Cô nói cái gì, bệnh viện tâm thần?
Châu Lệ Đồng gật đầu:
-Cô ấy rất nguy hiểm, không những làm hại chính mình, còn làm người khác bị thương, bác xem đây là do cô ấy nắm lấy, cô ấy còn cắn làm vai Lucas bị thương, tất cả các vị khách trong nhà cháu hôm nay có thể làm chứng.
Châu Lệ Đồng nói xong, giơ cách tay của mình đến trước mặt bà Mộ.
Cho dù bà Mộ có thích Tô Vũ Đồng thì làm sao, lẽ nào thực sự sẽ giữ lại một kẻ tâm thần ở bên cạnh cháu trai và con trai bà sao?
Bà Mộ nghe xong lời Châu Lệ Đồng nói, nhìn vào vết thương của cô ta, mặt đầy kinh ngạc, nói với chú Ngô:
-Ông mau đến bệnh viện tâm thần xem thử Vũ Đồng.
Bà là người cẩn thận, vẫn phải tận mắt xác thực.
Ít nhất phải biết được Tô Vũ Đồng tại sao lại phát điên.
Chú Ngô là người bà tin tưởng, sai ông đi bà rất yên tâm.
-Vâng!
Chú Ngô lập tức đáp, sau đó quay người rời đi.
Bệnh viện tâm thần Giang Thành.
Sau khi Tô Vũ Đồng bị người của Châu Lệ Đồng đưa đến, không có ai lo cho cô, bác sĩ xử lý vết thương xong, liền bắt đầu làm các bước hóa nghiệm cho cô.
Bời vì không có người nhà bên cạnh, mỗi phòng khám đều lấy một ống máu của cô, một buổi chiều cô bị lấy 6 7 lần máu, cô vốn thiếu máu, cả người nhìn trắng bệch đi đáng sợ.
Khi chú Ngô tới, cô vẫn đang hôn mê, thấy cô trên đầu có vết thương, trong lòng chú Ngô rất khó chịu, vậy nên đi tìm bác sĩ hỏi bệnh tình của cô.
Bác sĩ bảo ông, Tô Vũ Đồng bởi vì trước đây uống nhiều thuốc về thần kinh, để lại di chứng về sau, cho nên dẫn đến rối loạn thần kinh não bộ.
Chú Ngô nghe vậy, liền hỏi:
-Vậy có thể chữa khỏi không?
Bác sĩ thở dài một hơi nói:
-Cái này nói không chính xác được! Có người mắc căn bệnh này không cần chữa trị tự mình cũng có thể khỏi được, có người sau khi chữa trị khỏi rồi lại bất chợt tái phát còn có người cả đời như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.