Lâm Yên Nhiên thấy Châu Lệ Đồng còn dám gọi cho bà ta, tức không xả ra được, liền dừng xe gấp trên đường, mở cửa xuống xe nghe điện thoại. Điện thoại kết nối, bà ta định mở mồm ra mắng, thì nghe thấy Châu Lệ Đồng nói: -Người của Mộ Diệc Thần đã nhắm được bà rồi, bà trốn không thoát đâu, nếu bà không muốn con gái bà chết trong tù, thì lập tức nhảy từ trên cầu xuống cho tôi! Cô ta không thể để Mộ Diệc Thần tóm được Lâm Yên Nhiên, nếu không với tính cách hẹp hòi của Lâm Yên Nhiên nhất định sẽ bán đứng mình. Cô ta không thể trơ mắt nhìn hình tượng dịu dàng lương thiện của bản thân mấy năm nay xây dựng ở trước mặt Mộ Diệc Thần bị hủy hoại trong chốc lát được. Nghe thấy lời uy hiếp của Châu Lệ Đồng, Lâm Yên Nhiên không thèm để ý, giọng điệu độc địa mắng: -Con hèn, mày tưởng tao còn tin lời mày à? Lần trước ở quán cà phê mày bán đứng tao, đừng mơ tao bị lừa lần nữa! Bà ta vốn có thể giết chết Tô Vũ Đồng, chỉ vì cô ta đột nhiên ngăn lại cho nên mới xôi hỏng bỏng không. Loại đàn bà nguy hiểm như vậy, bà ta sẽ không tin nữa. Châu Lệ Đồng nghe thấy lời mắng chửi của Lâm Yên Nhiên, sắc mặt lập tức tối sầm xuống: -Đồ ngu, tôi không có thời gian đi lừa bà, bà nghĩ sao tôi biết được bà đang trên cầu qua biển? Bà tự mình làm cái gì trong lòng rõ nhất, Mộ Diệc Thần sẽ không bỏ qua cho bà đâu, nhảy xuống chưa chắc đã chết, nhưng bà tiếp tục ở trên cầu vượt nhất định sẽ không sống nổi, con gái bà bây giờ đang sống trong nhà lao rất thảm, nếu bà không thương xót chút nào, vậy được, tôi sẽ gọi điện cho người làm cô ta phải chết! Lâm Yên Nhiên kinh hãi, để chứng thực lời Châu Lệ Đồng nói, liền nhìn xung quanh, lúc này vừa hay phát hiện ra người của Cố Triều Tịch đến, Lâm Yên Niên tưởng nhầm bọn họ thành người của Mộ Diệc Thần. Lúc này bà ta sợ sệt, bà ta cảm thấy lời Châu Lệ Đồng nói cũng có lý, nhảy xuống chưa chắc đã chết, không nhảy thì nhất định không sống được. Sự tàn khốc của Mộ Diệc Thần bà ta rất rõ! Nghĩ đến đây, bà ta cắn răng, xông thẳng tới lan can, lật người nhảy xuống. Tiểu Dương thấy vậy liền ngớ người ra, vội đi xuống. Tiểu Hạ cũng đơ luôn, hoàn toàn không ngờ Lâm Yên Nhiên lại nhảy xuống biển. Không hoàn thành nhiệm vụ, hai trợ lý lập tức gọi điện cho ông chủ của mình. Cố Triều Tịch giúp Tô Vũ Đồng cắt móng tay xong, thì Tiểu Hạ gọi điện đến cho anh: -Sếp Cố, chúng tôi tìm thấy Lâm Yên Nhiên rồi, đi theo bà ta đến cầu vượt, nhưng bà ta nhận được điện thoại, đột nhiên nhảy xuống biển! Cố Triều Tịch vừa nghe, đầu liền bốc lửa: -Cái gì, Lâm Yên Nhiên nhảy cầu rồi? Các cậu làm ăn kiểu gì thế! Không phải đã bảo các cậu bắt sống rồi sao? Anh vốn còn định đưa Lâm Yên Nhiên đến trước mặt Tô Vũ Đồng, để cô xử lý để cô trút giận, sau bà ta có thể chết như vậy được! Tiểu Hạ bị mắng, vội nói: -Xin lỗi sếp Cố, đều tại chúng tôi sơ suất, xin anh trừng phạt! Mắt Tô Vũ Đồng không nhìn thấy, nhưng khả năng nghe lại rất tốt, cho nên giọng nói trong điện thoại cô loáng thoáng nghe được, thế là lập tức cầu xin cho Tiều Hạ: -A Tịch, anh đừng giận, phía cảnh sát bắt Lâm Yên Nhiên lâu như vậy cũng không bắt được, Tiểu Hạ bọn họ đã rất giỏi rồi, anh đừng phạt bọn họ nữa. Trải qua quãng thời gian ở cùng nhau này, tình cảm của Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch đã trở nên rất tốt, cho nên cô không còn gọi anh là sếp Cố nữa.
Tiểu Hạ nghe thấy Tô Vũ Đồng xin cho các anh ở đầu dây bên kia, trong lòng vô cùng cảm động. Cố Triều Tịch được Tô Vũ Đồng gọi một tiếng A Tịch lòng mềm nhũn, dịu dàng cười nhẹ: -Được, vậy nể mặt em, tha cho bọn họ lần này. Tô Vũ Đồng nghe thấy câu này của anh, khóe miệng hơi kéo lên. Thấy cô cười, đôi mắt đào hoa của Cố Triều Tịch lộ ra nét hiền hòa, nói vào điện thoại: -Lần sau không có ngoại lệ! Tiểu Hạ lập tức đảm bảo: -Sếp Cố yên tâm, không có lần sau. Tiểu Hạ bên này vì có Tô Vũ Đồng, cho nên chuyển dữ hóa lành, Tiểu Dương bên kia thì thảm rồi, bị Mộ Diệc Thần mắng như tát nước vào mặt, bị phạt đến sắp khóc rồi. Những ngày ngập tràn trong mùi nước khử trùng và thuốc lại trôi qua thêm 2 ngày. Cố Triều Tịch không nhàn rỗi, anh lại nghe ngóng được một chuyện từ chỗ giám đốc Trình, Tô Vũ Đồng khi còn nhỏ hình như cực kỳ thích lá phong. Mùa này vừa hay thích hợp ngắm lá phong, hơn nữa bên ngoài bệnh viện có sẵn một khu. Anh cảm thấy ngay cả ông trời cũng muốn Tô Vũ Đồng vui vẻ, để anh biết tin này, còn cách rừng phong gần như vậy. Ý tốt của ông trời sao có thể phụ lòng, anh vào phòng bệnh, nhìn Tô Vũ Đồng cười tít mắt nói: -Bí lắm rồi đúng không, lá phong bên ngoài đỏ cả rồi, có muốn anh đưa em ra ngoài đi lại không? Tô Vũ Đồng vừa nghe, liền rất vui nói: -Được đó. Ngày nào cô cũng ở trong phòng bệnh, thực sự sắp bí chết rồi, ra người đi lại cũng tốt. Lá phong quên hương, cô đã gần 6 năm không thấy rồi, khi còn nhỏ mẹ thích nhất là dẫn cô đi ngắm lá phong. Mỗi lần cô đều sẽ nhặt chiếc lá xinh nhất chạy đến công ty tặng ông nội. Đó là những ngày tháng tuổi thơ cô vui vẻ hạnh phúc nhất. Nghe tháy cô muốn ra ngoài, Cố Triều Tịch chu đáo giúp cô thay giày, sau đó kéo tay cô, nói: -Đi thôi. Hiện giờ cô không nhìn thấy, anh chính là đôi mắt của cô. Cố Triều Tịch đeo giày cho mình, trong lòng Tô Vũ Đồng có chút rung động, đáp: -Vâng! Sau đó yên tâm đi theo bước chân anh ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này cô ra khỏi phòng bệnh, tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể ngửi thấy. Không khí trong phòng bệnh nồng nặc mình nước khử trùng nhẹ, còn không khí bên ngoài có mùi của ánh nắng mặt trời, hoa cỏ và cả bùn đất. Cô thích mùi hưởng bên ngoài, có thể khiến người ta vui tươi thoải mái. Tâm trong tốt lên, trên mặt cô lập tức hiện ra nụ cười nhẹ. Một cơn gió thổi qua, lá phong đỏ rực theo đó rơi xuống, có một phiến lá trôi theo làn tóc dài tới eo của cô chầm chậm rơi xuống. Ánh mắt của Cố Triều Tịch chăm chú nhìn lên nụ cười nơi khóe miệng cô, hơi thất thần. Tuy trên mắt cô vẫn đeo dải băng, tuy trên mặt cô vẫn còn vết bỏng, tuy trên người cô vẫn mặc đồ bệnh nhân, nhưng không hề làm cản trở gì đến vẻ đẹp của cô. Người đẹp không phải ở ngoại hình, mà trong cốt cách, là từ trong ra ngoài tỏa ra một khí chất đặc biệt. Nó có thể là nhiệt tình như lửa, cũng có thể là lạnh lẽo tựa băng, cũng có thể là kiều diễn nhã nhặn, còn có thể là kiên cường điềm tĩnh. -A Tịch? Tô Vũ Đồng không nghe thấy Cố Triều Tịch nói chuyện, lập tức gọi anh một tiếng. Cố Triều Tịch định thần, nói với cô: -Đợi anh ba giây. Sau đó buông tay cô ra, đi đến cây phong cách đó không xa nhặt một phiến lá đẹp nhất lên, quay người trở lại đặt lên tay cô. Tô Vũ Đồng đưa lên mũi ngửi, sau đó sò hình dáng, cười nói: -A Tịch, đây là lá phong sao? Ánh mắt Cố Triều Tịch như làn nước, sự dịu dàng như sắp trào ra ngoài: -Đúng vậy, chẳng phải vừa rồi anh đã nói sao? Dẫn em đi ngắm lá phong. -Nó là màu vàng hay màu đỏ thế? Tô Vũ Đồng tiếp tục sờ lá phong. Cố Triều Tịch nhẫn nại nói: -Nói không phải màu vàng cũng không phải màu đỏ, giống như màu ráng chiều, là màu vàng đỏ. -Vậy chắc chắn là rất đẹp nhỉ? Trong giọng điệu của Tô Vũ Đồng có chút hồi tưởng. Cũng không biết đợi sau khi mắt mình tháo băng xuống, lá phong có khi nào rơi hết rồi không? Cố Triều Tịch nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: -Đợi em khỏe rồi, anh dẫn em đến núi Quan Môn ngắm thỏa thích, lá phong ở đó cho dù mùa đông cũng vẫn còn. Chỉ cần cô thích, bao xa anh cũng có thể đưa cô đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]