Chương trước
Chương sau
Mộ Diệc Thần thấy con trai mình và Trần Nghiên Nghiên thân thiết như vậy, chuyển ánh mắt sang nhìn Tô Vũ Đồng, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, khóe miệng ẩn chứa nụ cười.
Lòng nghĩ lẽ nào cô muốn ở riêng cùng mình, cho nên đặc biệt gọi Nghiên Nghiên đến chơi với Niên Niên?
Tô Vũ Đồng không hề biết Mộ Diệc Thần nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh có chút nóng bỏng, nhiệt tình đến mức cô không dám nhìn thẳng vào anh, ngại ngùng cúi đầu.
Tên xấu xa này, chẳng qua chỉ là một ánh nhìn có thể khiến cô bối rối rồi.
-Mẹ!
Niên Niên rời khỏi lòng Nghiên Nghiên, chạy đến trước mặt Tô Vũ Đồng, kéo tay cô.
Tô Vũ Đồng định thần lại cười dịu dàng, xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, nói:
-Niên Niên, mẹ dẫn con đi thăm cụ nhé.
Niên Niên vừa nghe, vô cùng vui vẻ gật đầu.
-Anh cũng đi.
Mộ Diệc Thần dắt tay Tô Vũ Đồng.
Trần Nghiên Nghiên thấy bọn họ vào cửa, nhanh chóng đi theo, cô còn có rất nhiều lời muốn nói với Niên Niên.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Chính, cười gọi một tiếng:
-Ông nội!
Tô Chính chớp mắt với ông, sau đó rời ánh mắt sang người Mộ Niên.
Tô Vũ Đồng thấy ông nội nhìn Niên Niên, nói với ông:
-Ông nội, đây là Niên Niên, con trai con.
Ông nội Tô là người thân nhất của cô, cho nên cô không định giấu ông nội rằng ông còn có một đứa chắt.
Ông nội Tô nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là kích động, tiếp đó trong lòng rất khó chịu.
Ông biết 5 năm trước Tô Vũ Đồng mất đi sự trong trắng, nhưng không ngờ cô lại có con.
Cháu gái mình, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu cực khổ vậy?
Phải biết rằng 5 năm trước cô mới 18 tuổi, còn bị Lâm Yên Nhiên đưa vào bệnh viện tâm thần, rốt cuộc sao cô sinh được đứa trẻ này ra.
Vừa nghĩ tới đây, ông liền đau lòng.
Niên Niên nghe thấy lời mẹ nói, lập tức hiểu chuyện cúi người với ông nội Tô, ngọt ngào gọi một tiếng:
-Cụ ạ!
Khuôn mặt nhỏ phúng phính tràn ngập nụ cười, trong sáng xinh đẹp như giọt sương ban mai.
Ông nội Tô thấy nụ cười của cậu bé, sự phiền muộn trong lòng lập tức tiêu tan, khóe miệng kéo lên một nụ cười.
Đứa bé này thật xinh xắn.
Thật khiến người ta yêu thích.
Thấy ông nội Tô thích Niên Niên, Mộ Diệc Thần cười, nắm chặt lấy tay Tô Vũ Đồng.
Cô có thể giới thiệu Niên Niên trước mặt ông nội như vậy, anh rất vui.
Đây là cách trực tiếp nói với ông nội quan hệ giữa bọn họ.
Mộ Diệc Thần rất hài lòng với cách làm của Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng cảm nhận được hành động của anh, ngước mắt nhìn anh một cái, khóe miệng hơi kéo lên nở một nụ cười nhạt.
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của đối phương.
Thấy bọn họ tình cảm ngọt ngào, Trần Nghiên Nghiên không muốn làm kỳ đà, nói với Niên Niên:
-Niên Niên, có muốn đi cùng dì ra ngoài đi dạo không?
Tối hôm kia, cô tận mắt thấy Tô Vũ Đồng vì Mộ Diệc Thần mà buồn bã, bây giờ hai bọn họ làm lành rồi, tất nhiên cô phải cho bọn họ không gian riêng.
Niên Niên gật đầu, tối qua cậu bé nghe bố nói đây là nhà của mẹ, cậu bé muốn xem kỹ nơi mẹ lớn lên.
Thấy Niên Niên đồng ý, Nghiên Nghiên mỉm cười nhìn sang ông nội Tô:
-Ông nội, chúng con đẩy ông ra ngoài hít thở chút không khí trong lành được không ạ?
Có Nghiên Nghiên và Niên Niên ở cùng, tất nhiên ông nội Tô vui vẻ, vậy nên chớp mắt.
Vậy là Nghiên Nghiên đẩy ông nội Tô dẫn Niên Niên ra ngoài.
-Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần thấp giọng gọi nhẹ cô một tiếng, đôi mắt nâu đẹp dịu dàng như mặt nước, đáy mắt dần lộ ra một thứ gọi là ham muốn.
Sự dịu dàng đột ngột của Mộ Diệc Thần làm Tô Vũ Đồng có chút không biết phải làm sao, ánh mắt yếu đuối nhìn anh, xấu hổ hỏi:
-Làm gì?
Mộ Diệc Thần cúi đầu tựa lên trán cô, giọng nói trầm lắng mang theo chút khó kiềm chế:
-Anh muốn em.
Tô Vũ Đồng phút chốc đỏ mặt, đẩy anh ra, hờn dỗi nói:
-Em không phải đang ở trước mặt anh rồi sao?
Mộ Diệc Thần nắm lấy tay cô cúi đầu hôn nhẹ, ham muốn trong đáy mắt thêm đậm:
-Em biết điều anh nói là gì.
-Anh!
Mộ Diệc Thần đòi yêu lộ liễu như vậy, mặt Tô Vũ Đồng đỏ đến mức sắp chảy máu ra rồi, thẹn thùng cắn môi.
Mộ Diệc Thần cười, liền bế cô lên, ôm lên tầng.
Cả ngày cuối tuần, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều dính lấy nhau, bọn họ không phát hiện ra Lâm Yên Nhiên quay về.
Lâm Yên Nhiên bây giờ sống cực kỳ không tốt, không có cửa để cứu Tô Vũ Nồng, Tô Thành Kiệt cũng không biết tung tích, thấy Tô Vũ Đồng sống tốt như vậy, trong mắt bà ta nỗi hận càng nặng nề.
Tô Vũ Đồng, mày hại tạo thành ra thế này, lại còn có thể an lòng hưởng thụ cuộc sống, đâu có chuyện dễ như vậy!
Tao sẽ khiến mày nếm thử mùi vị đau khổ hơn tao gấp trăm lần!
Mày đợi đó!
Lâm Yên Nhiên đeo kính đem quay người rời khỏi biệt thự họ Tô.
Bà ta nghe ngóng khắp nơi số điện thoại của Châu Lệ Đồng, nghe ngóng mấy ngày cuối cùng cũng tìm ra, mang mục đích trả thù Tô Vũ Đồng, bà ta gọi điện cho Châu Lệ Đồng.
Lại đến cuối tuần, lần này không những Nghiên Nghiên đến, Cung Thiếu Dương cũng đến.
Niên Niên muốn ăn đồ nướng, Tô Vũ Đồng lập tức bảo vú Trương chuẩn bị, mọi người ở sau vườn cùng vừa ăn vừa cười, Nghiên Nghiên giơ điện thoại gọi video cho Thôi Chân Hy, quay mọi người cho cô xem, còn trịnh trọng giới thiệu cả ông nội.

Thôi Chân Hy thấy bọn họ náo nhiệt như vậy, không ngừng động lòng, nói với Nghiên Nghiên:
-Đợi đến mùa thu, mình nhất định sẽ đến tìm các cậu.
Nghiên Nghiên vừa nghe vậy liền vui mừng không ngớt:
-Được đó được đó, đến lúc đó chúng mình cùng ở nhà Vũ Đồng.
Niên Niên nghe vậy, phấn khởi nói:
-Vậy con muốn ngủ với các dì.
Lần trước ở Jeju, cậu bé ngủ cũng với Nghiên Nghiên và Chân Hy, cậu rất thích bọn họ.
Thấy bọn họ hào hứng như vậy, Tô Vũ Đồng cười chen vào:
-Yên tâm đi, mình sẽ mua cho các cậu một chiếc giường to nhất.
Ông nội Tô nhìn Tô Vũ Đồng cười vui như vậy, trong mắt ngập tràn điều tốt lành.
Đây mới là cuộc đời cháu gái ông nên có.
Con trai nghe lời, người chồng chu đáo tuấn tú, một nhóm bạn thân.
Một ngày vui vẻ náo nhiệt kết thúc.
Tiễn các bạn về, vợ chồng Tô Vũ Đồng quay lại thế giới riêng của hai người.
Mộ Diệc Thần ôm Tô Vũ Đồng từ đằng sau, ghé sát bên tai cô nhẹ nhàng nói:
-Anh bảo Tiểu Dương đặt vé máy bay đến Provence rồi, ngày mai em đến công ty sắp xế công việc một chút, sáng ngày kia chúng ta xuất phát.
Lần trước đi Jeju, toàn ký ức không vui, anh muốn bù đắp cho cô một tuần trăng mật thật tử tế.
Tô Vũ Đồng quay lại, đôi mắt đong đầy tình cảm nhìn anh:
-Muốn dẫn em đi xem biển hoa lavender sao?
Cô không ngờ cô chỉ đăng một bức hình, anh liền đưa mình đến Provence.
Provence vào mùa này chính là thế giới của hoa lavender.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, đang định nói là phải, điện thoại chợt reo lên.
-Nghe máy trước đi!
Tô Vũ Đồng ngại ngùng nói, sau đó ra khỏi lòng anh.
Không khí bị gián đoạn, Mộ Diệc Thần vô cùng bất mãn với người gọi đến, có chút không vui nghe máy:
-A lô, Thiếu Vũ, chuyện gì?
Cung Thiếu Vũ không màng đến giọng điệu của anh, vội vã nói:
-Diệc Thần, vừa rồi chị Lý gọi điện về công ty, nói Lệ Đồng trong lúc quay phim dây cáp bị đứt, cô ấy rơi từ trên xuống, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viên nhân dân số 1 thành phố Vân.
Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi:
-Cậu đợi đó, mình qua ngay.
Anh có trách nhiệm và lời hứa với Châu Lệ Đồng, không thể bỏ mặc cô ta.
Tô Vũ Đồng thấy sắc mặt anh không tốt, vội vã quan tâm hỏi:
-Xảy ra chuyện gì rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.