Chương trước
Chương sau
Tô Vũ Nồng thấy bố mình lại không tin tưởng mình, quỳ thẳng người, nói lời thể chắc nịch:
-Bố, bố cho con thêm một cơ hội, con nhất định sẽ không để bố thất vọng nữa đâu.
Tô Vũ Nồng chưa bao giờ nghiêm túc nói với Tô Thành Kiệt như vậy, thấy cô ta lần này hình như thực sự đã hạ quyết tâm, trong con mắt tăm tối của Tô Thành Kiệt có một điểm sáng:
-Được rồi, vậy bố tin con thêm một lần nữa.
Nếu cô ta thực sự có thể rút ra kinh nghiệm xương máu, nghiêm túc thay đổi, ông sẽ chấp nhận lại cô ta.
Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, trong lòng ông không thể hoàn toàn ngó lơ được, ông vẫn hy vọng cô ta có thể trở nên tốt hơn.
Tô Vũ Nồng nghe thấy Tô Thành Kiệt chấp nhận tin tưởng lần nữa, lập tức cười tươi, vội đứng dậy hỏi:
-Bố, bố thích căn nhà bên trái hay bên phải nhà mình?
Thấy cô cũng biết quan tâm đến tâm trạng của mình, Tô Thành Kiệt thở dài nói:
-Trước mắt mua đại một căn đi.
Cho dù cô ta mua căn nào, đều không phải nhà của ông, trong lòng ông luôn có sự hụt hẫng.
Chỉ cần cách nhà không quá xa là được, đây là yêu cầu duy nhất của ông.
Tô Vũ Nồng thấy ông vẫn không vui, vội nói:
-Vậy chúng ta mua căn đối diện.
Tô Thành Kiệt không có ý kiến, im lặng gật đầu.
Lâm Yên Nhiên thấy bọn họ đã làm lành, lòng nhẹ hẳn đi, vội vã giúp Tô Thành Kiệt thu dọn hành lý.
Sau khi thu dọn hành lý xong, ba người mỗi người tự xách vali của mình đi xuống tầng, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới.
Giấc mơ cả nhà hòa hợp của Lâm Yên Nhiên mới vừa chạm tới, một đội cảnh sát tiến vào.
Dẫn đầu là đội trưởng trong tay cầm một bức ảnh, sau khi nhìn qua thấy Tô Vũ Nồng, liền nghiêm túc hỏi:
-Cô có phải Tô Vũ Nồng không?
Tô Vũ Nồng không biết bọn họ muốn làm gì, lơ ngơ gật đầu.
-Còng tay lại!
Đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát thấy cô ta thừa nhận, lập tức hạ lệnh.
Chỉ nghe “cạch cạch!” một tiếng, trên tay Tô Vũ Nồng đã đeo một chiếc còng.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Lâm Yên Nhiên trắng bệch, Tô Thành Kiệt cũng không tốt hơn là bao, lập tức hỏi:
-Anh cảnh sát, con gái tôi rốt cuộc đã làm gì, các anh lại muốn bắt nó?
Ngày hôm nay bọn họ đã mất nhà, nếu con gái xảy ra chuyện gì nữa, vậy ông thực sự sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Đội trưởng đội cảnh sát lời lẽ cứng rắn đáp:
-Con gái ông có liên quan đến một vụ trộm thương mại, qua điều tra của chúng tôi, chứng cứ xác thực, hiện tại bắt cô ta về tiếp nhận điều tra.
Nghe lời nói của cảnh sát, Tô Vũ Nồng cả người mềm nhũn, cô ta không ngờ cô ta buổi sáng vừa mới động chân động tay, buổi chiều đã bị tóm rồi.
Tô Thành Kiệt thấy dáng vẻ của Tô Vũ Nồng, liền biết lời cảnh sát nói là thật, trái tim phút chốc lạnh ngắt, nhưng ông vẫn hỏi một câu:

-Anh cảnh sát, con bé trộm của công ty nào?
Nói không chừng ông quen biết người phụ trách công ty đó, bây giờ ông đem tiền trả cho người ta, để cứu người nhà mình.
Con gái ông vẫn còn trẻ, không thể ngồi tù được!
Cảnh sát nghiêm mặt đáp:
-Tô Thị!
Nghe xong hay chữ ấy, Tô Thành Kiệt phút chốc cảm thấy như bị sét đánh trúng.
Thấy ông loạng choạng sắp ngã, Lâm Yên Nhiên mặt mày ngơ ngác, vội vàng đỡ ông.
Đội trưởng đội cảnh sát nhận được lệnh chỉ lo đến bắt người, những thứ khác không phải phạm trù quản lý của bọn họ, anh không để ý đến tình trạng của Tô thành Kiệt, nói một câu:
-Đưa đi!
Sau đó các đồng chí cảnh sát đưa Tô Vũ Nồng đi.
-Vũ Nồng!
Lâm Yên Nhiên nhìn Tô Vũ Nồng bị đưa đi, tim gan như bị bóp nghẹn lại, đứng dậy đuổi theo.
Vừa chạy được hai bước, Tô Thành Kiệt phía sau bà ta không chống đã được nữa ngã phịch xuống đất.
Bà ta quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Thành Kiệt, giật mình hét lên một tiếng:
-Thành Kiệt!
Sau đó quay lại.
Mộ Diệc Thần thấy Lâm Yên Nhiên hét lớn như vậy, vô cùng không vui, nhìn Tiểu Dương một cái, Tiểu Dương hiểu ý nói với vệ sỹ:
-Thời gian tới rồi, mời ông bà Tô ra ngoài!
Vệ sỹ đáp lại:
-Vâng!
Sau đó trực tiếp đưa tay lôi vali cùng người ra ngoài.
Hai người bị ném ra khỏi cổng, dẫn đến cái nhìn của những người xung quanh.
Trong mắt Tô Thành Kiệt không còn chút tia sáng, đờ dẫn như một hòn đá.
Lâm Yên Nhiên gọi ông mấy câu, thấy ông không có phản ứng gì, nhịp tim như ngừng đập vứt lại ông, lấy vali của mình đi.
Tô Thành Kiệt bây giờ đã thành vô dụng rồi, muốn cứu Tô Vũ Nồng chỉ có thể dựa vào chính cô ta mà thôi.
Tô Thành Kiệt nhìn Lâm Yên Nhiên đi như vậy, ông cười, cười đến phát khóc, sau đó giống như một khúc gỗ bước thẳng về phía trước.
Mộ Diệc Thần thấy căn nhà yên tĩnh, liền chuyển giấy tờ nhà cho Tô Vũ Nồng:
-Đây, giữ cho cẩn thận.
Tô Vũ Đồng vẫn ngồi im đó, không hề nhận lấy.
Thấy cô như vậy, lông mày Mộ Diệc Thần liền chau lại, giọng nói lạnh đi:
-Nếu cô không cần, bây giờ tôi sẽ xé nó đi!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lười anh nói, trong lòng phút chốc cảm thấy ấm ức, giận dữ nhìn anh:

-Sao anh lúc là cũng thế vậy!
Anh động cái là dọa cô, cái cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Nếu không phải giấy tờ nhà này có ý nghĩa đặc biệt với ông nội, cô thực sự muốn bỏ nó đi.
Mộ Diệc Thần không thích giọng điệu này của cô, lông mày sắc lạnh nhíu xuống, ánh mắt dần dần tích tụ lớp mây đen:
-Nói, rốt cuộc cô muốn thế nào?
Trước giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như cô, cô giống như một cuốn sách khó hiểu, mỗi trang đều mơ hồ.
Rõ ràng rất hại não, nhưng anh lại như hết thuốc chữa muốn đọc cho bằng hiểu.
Anh ghét bản thân hiện tại sao trở nên rẻ mạt như vậy!
Cô đã không thèm để ý đến anh, anh vẫn cố gắng dính lấy.
Thực là bí chết anh mà.
-Bỏ đi!
Tô Vũ Đồng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, quay người sang một bên.
Mộ Diệc Thần chủ động thể hiện ý tốt hai lần, Tô Vũ Đồng đều lạnh lùng, bây giờ lại còn dùng hai chữ này để lấy lệ cho qua, Mộ Diệc Thần chỉ cảm thấy trong lòng đang có một đám lửa bùng lên, “soạt!” đứng lên đi ra ngoài.
Tiểu Dương nhìn thấy có gì đó không đúng, nhưng anh không dám nói.
Ông chủ là người thế nào, đâu có thể cho phép người khác chỉ bảo anh.
Vậy nên anh gật đầu với Tô Vũ Đồng, lập tức đuổi theo Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng nhìn anh để lại giấy tờ nhà, có chút bất lực.
Thứ này rất quan trọng đối với ông nội, không thể tùy tiện để ở đây được, vậy là cầm lấy.
Lúc cô đang chuẩn bị đi, bốn người giúp việc trong nhà đều đi ra.
Vú Trương làm bếp hỏi:
-Cô chủ, chúng tôi phải làm sao?
Bây giờ căn nhà này đổi chủ, bọn họ còn có thể ở lại không?
Năm đó người giúp việc và vệ sỹ nhà họ Tô sau khi cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần, đã bị Lâm Yên Nhiên đuổi đi hết.
Bốn người đứng trước mặt cô đây đều là đến sau, bọn họ lại không làm chuyện gì xấu với mình, cho nên Tô Vũ Đồng nói với bọn họ:
-Các người ở lại đi, nên làm gì thì làm nấy, nhớ rằng những thứ bỏ đi thì dọn hết ra ngoài, chuyển phòng ông nội xuống tầng 1, ngày mai tôi sẽ đón ông về.
Chỗ này về sau sẽ không còn vị trí của cả nhà Tô Vũ Nồng nữa, cho nên những thế không cần đều phải vứt đi.
Giống như năm đó bọn họ vứt hết đồ của cô đi vậy.
Đám người làm tất nhiên biết, thứ cô nói không cần là chỉ những thứ chủ cũ đã dùng qua, vậy nên mọi người gật đầu.
Tô Vũ Đồng rời khỏi biệt thự nhà họ Tô không về nhà họ Mộ, mà cứ đi rất lâu không có đích đến, đến khi trời tối đen không đi được nữa, cô mới hẹn Nghiên Nghiên ra.
Cô không dẫn Nghiên Nghiên đến nơi cao sang gì, mà chọn một quán nướng rất hút khách.
Chỉ có nơi đông người, phiền não mới được tiêu tán, đây là lý do của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.