Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lâm Yên Nhiên mỉm cười. Tạm biệt Tô Vũ Đồng! Sắc trời dần tối, Tô Vũ Đồng vẫn chưa quay về, điện thoại cũng không gọi được, Niên Niên và bà Mộ rất lo lắng, quản gia Ngô gọi điện cho Mộ Diệc Thần. Mộ Diệc Thần thấy số của quản gia Ngô, tưởng bà Mộ có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh, liền bắt máy: -A lô, chú Ngô? Quản gia Ngô nghe thấy giọng anh rất sốt ruột nói: -Cậu chủ, cô chủ đến bây giờ vẫn chưa về, điện thoại của cô chủ cũng không gọi được, bà chủ và cậu chủ nhỏ sắp lo chết rồi. Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng làm ở Hoa Thịnh, chú Ngô liền nghĩ có lẽ anh biết cô đi đâu! Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, lông mày lập tức chau lại, nói: -Chú Ngô chú bảo mẹ và Niên Niên đừng lo lắng, tôi sẽ gọi điện cho bạn cô ấy hỏi xem. Chú Ngô nghe thấy Mộ Diệc Thần đồng ý đi tìm Tô Vũ Đồng, lúc này mới yên tâm, nói: -Vâng, cậu chủ. Mộ Diệc Thần cúp máy, lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương, bảo anh hỏi thử Trần Nghiên Nghiên, Tô Vũ Đồng có ở chỗ cô ấy không? Cung Thiếu Dương vừa nghe, lập tức gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên, kết quả là y tá trưởng nhận điện thoại, nói Trần Nghiên Nghiên đang than gia làm phẫu thuật. Đang đi làm, Tô Vũ Đồng sẽ không thể ở cùng cô được, Cung Thiếu Dương liền gọi lại cho Mộ Diệc Thần. Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, trong lòng bắt đầu có chút sốt sắng, lập tức lại gọi điện cho Ngải Mễ, hỏi cô hôm nay lần cuối thấy Tô Vũ Đồng, cô đã nói gì. Vì hôm nay không phải Tô Vũ Đồng đưa văn bản cho anh ký, là Ngải Mễ mang đến, cho nên anh nghĩ nhất định Ngải Mễ biết điều gì. Ngải Mễ nghe thấy Tô Vũ Đồng chưa về nhà, vội nói: -Sếp Mộ, cô chủ nói ông nội cô ấy bị bệnh nặng, cô ấy phải về nhà họ Tô một chuyến. Ông nội bệnh nặng? Ánh mắt Mộ Diệc Thần lạnh lại, lập tức gọi cho Tiểu Dương, bảo anh gọi người cùng anh đến nhà họ Tô. Tô Vũ Đồng là người có chừng mực, cô thích Niên Niên như vậy kính trọng mẹ mình như vậy, nếu Tô Chính thực sự bệnh nặng, cô phải ở lại chăm sóc, nhất định sẽ gọi điện bảo chú Ngô một tiếng, nhưng bây giờ cô lại không gọi. Trong này nhất định có chuyện! Mộ Diệc Thần cũng không nói gọi bao nhiêu người, Tiểu Dương liền gọi tất cả người của công ty bảo vệ đến, lái mười mấy chiếc xe đi. Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vừa chuẩn bị cùng ra ngoài xem, thì thấy cửa nhà mình bị hai người vệ sĩ mặc đồ đen đẩy ra, Mộ Diệc Thần đi ngược sáng, hừng hực khí thế mặt mày lạnh toát đi đến, đằng sau một đám vệ sĩ mặt mũi nghiêm túc đi theo. -Sếp Mộ, anh thế này? Lòng Tô Thành Kiệt hơi căng lên, không rõ nên hỏi một câu, tháy độ cực kỳ kính cẩn. Ở Giang Thành Mộ Diệc Thần tồn tại như một đế vương, đột nhiên khí thế hừng hực tìm đến cửa, nhất định không phải không có nguyên do.
Rốt cuộc ông đắc tội với anh chỗ nào rồi? Ánh mắt của Mộ Diệc Thần sắc lạnh như chim ưng, quét lên Tô Thành Kiệt, giọng điệu không rõ vui buồn: -Nghe nói chủ tịch Tô bệnh nặng? Tô Thành Kiệt không biết Mộ Diệc Thần tại sao đột nhiên lại quan tâm đến bố mình, không dám nói dối, lập tức đáp: -Cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ là vấn đề nhỏ, tôi đã đưa ông đi viện điều dưỡng Nam Sơn rồi, tình trạng đã ổn định, qua mấy ngày là có thể về nhà rồi. Nghe thấy câu trả lời của ông, sắc mặt Mộ Diệc Thần vẫn lạnh băng: -Vậy Tô Vũ Đồng đâu? Nếu đã không có chuyện gì lớn, vậy Tô Vũ Đồng đi đâu rồi? Lâm Yên Nhiên bỗng nghe thấy Mộ Diệc Thần nhắc đến Tô Vũ Đồng, tim liền bị treo lên, ánh mắt hơi tránh né. Bà ta không ngờ Mộ Diệc Thần luôn lạnh lùng vô tình, lại có thể bày ra cục diện lớn như vậy để tìm một người phụ nữ. Tô Thành Kiệt nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, có chút đờ ra, vội vã nói: -Vũ Đồng? Cô ấy không đến đây. Ông mời mấy lần, cô đều không chịu đến, chứ đừng nói là chủ động đến. Nghe thấy lời này của ông, nhiệt độ trên người của Mộ Diệc Thần liền hạ xuống, lông mày nhíu lại, giọng điệu lạnh lẽo bức người: -Tô Thành Kiệt, đừng có giở trò với tôi, có tin tôi phá tan chỗ này không? Mộ Diệc Thần không nói hai lời, Tô Thành Kiệt tất nhiên không dám cãi lại anh, thái độ hạ xuống nói: -Sếp Mộ, tôi thề với trời, hôm nay tôi thực sự không gặp Tô Vũ Đồng, nếu anh không tin, có thể lục soát. Ông không muốn Mộ Diệc Thần hiểu lầm điều gì, cái đó không có lợi cho ông. Thấy ông không giống nói dối, Mộ Diệc Thần rời ánh mắt sắc lạnh của mình sang Lâm Yên Nhiên đang đứng bên cạnh ông. Lâm Yên Nhiên bị anh nhìn dựng tóc gáy. Bà tự trấn tĩnh bản thân, nhất định phải bình tĩnh, sau đó nói một câu: -Sếp Mộ, tôi cũng không gặp Vũ Đồng. Bà ta không thể nào ngờ được, Mộ Diệc Thần lại có thể đến tìm con bé thối tha đó. Cục diện này bây giờ, chỉ có một mực phủ nhận không gặp cô. Nếu không bà ta nhất định sẽ rất thảm. Mộ Diệc Thần mắt đầy u ám, nói với Tiểu Dương: -Lập tức gọi điện cho cục viễn thông, điều tra 5 giờ đến 6 giờ chiều hôm nay, ai đã gọi điện cho Tô Vũ Đồng!
Không thừa nhận à? Vậy thì anh sẽ khiến bọn họ phục sát đất! Nếu không phải vì điện thoại của Tô Vũ Đồng tắt máy, anh không tìm được vị trí, căn bản không cần phiền phức như vậy. Lâm Yên Nhiên vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, vội vã nói: -Tôi nhớ ra rồi, tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn, bảo cô ấy chuyện chủ tịch được đưa đến viện điều dưỡng, nhưng tôi chỉ gửi tin nhắn, tôi không hề gặp cô ấy. Lâm Yên Nhiên tiếp tục biện minh, rũ bỏ sạch sẽ. Đáy mắt Mộ Diệc Thần lộ ra tia tàn sát, lạnh giọng nói: -Vậy sao? Tiểu Dương, điều tra camera nhà họ Tô cho tôi, thêm cả camera ngoài đường nữa. Bà ta thực sự điếc không sợ súng mà! Lại dám che mắt anh. -Vâng, sếp Mộ. Tiểu Dương đáp một câu, lập tức mở quyển sổ ghi chép bên người ra, sau đó cầm điện thoại liên lã với người quản lý camera của khu biệt thự này. Lâm Yên Nhiên nghe vậy, tim như bị treo lên, chân mềm nhũn ra. Camera trong nhà bị bà ta xóa rồi, nhưng ở bên ngoài đường bà ta không có khả năng động đến. Lần này gay rồi! Khi bà ta đang lo sợ không biết phải xử lý thế nào, Tiểu Dương đột nhiên vội vã nói với Mộ Diệc Thần: -Sếp Mộ, camera đoạn đường nhà họ bị hỏng trong trận mưa tối qua rồi. Lâm Yên Nhiên nghe được điều này, trong lòng mừng rỡ, lập tức đứng vững, thề thốt nói: -Sếp Mộ, Vũ Đồng thực sự không về qua đây. Mộ Diệc Thần vốn không tin lời bà ta, sự chết chóc trong ánh mắt tăng thêm và phần, tra hỏi: -Tô Vũ Nồng đâu? Dựa theo tính cách của cô ta, nếu anh đến nhà cô ta, cô ta nhất định sẽ chạy đến, hôm nay sao yên tĩnh vậy? Lâm Yên Nhiên sợ liên lụy đến Tô Vũ Nồng, cho nên mới ra tay sau khi đưa cô ta đi, bỗng nhiên nghe thấy Mộ Diệc Thần hỏi cô ta, trong lòng liền trở nên căng thẳng. Thấy bà ta không nói, Tô Thành Kiệt vội đáp: -Vũ Nồng lên máy bay sáng nay đến Học viện thương mại nước M học rồi. Cô ta đi rồi, Tô Vũ Đồng liền không thấy đâu? Mộ Diệc Thần không cho rằng đây là sự trùng hợp, ánh mắt sắc bén, anh nói với Tiểu Dương: -Nói với Mike, bây giờ đến Học viện thương mại đợi đi, nếu không tìm thấy Tô Vũ Đồng, lập tức làm cho Tô Vũ Nồng biến mất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]