Chương trước
Chương sau
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng khóc, trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt giàn giụa nói:
-Mẹ con sai rồi, con vốn muốn đi tìm mẹ, nhưng thang máy hỏng rồi, mấy chú đó nghe không hiểu lời con nói, con chỉ đành tự mình tìm lối ra, vừa tìm liền đến chỗ này.
Ở đây xung quanh đều đọng nước, cậu bé nhìn không rõ phương hướng, chỉ đành lần mò mà đi, nhưng càng đi càng sâu, cuối cùng không dám đi nữa, trốn ở trong cửa thoát hiểm có ánh đèn chỉ dẫn màu xanh.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Niên Niên khóc, càng đau lòng dữ dội hơn, vội giúp cậu bé lau nước mắt:
-Xin lỗi con, mẹ không nên trách con, đều là lỗi của mẹ.
Nếu cô luôn ở đó, cậu bé sẽ không trải qua những thứ này.
-Mẹ!
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng tự trách, miệng méo xệch đi, dụi đầu vào vai cô, càng nức nở dữ dội hơn.
Sớm biết vậy cậu đã ở yên trong phòng, không đi ra ngoài nữa rồi!
Tô Vũ Đồng vỗ lưng Niên Niên, an ủi nói:
-Ngoan, không khóc, mẹ đưa con ra ngoài.
Nói xong, lại nghe thấy tiếng thông báo điện thoại sắp hết pin, sợi dây sợ hãi trong đầu liền căng lên, cô vội vã bế Niên Niên chạy ra ngoài.
Khi cách cửa ra ngoài còn mười mấy mét, điện thoại cô cuối cùng không giữ được ánh sáng màn hình nữa.
Trước mắt chỉ còn lại màu đen vô hạn, tay cô bắt đầu run lên, chân cũng bắt đầu run, sau đó cả người đều run rẩy, cô không bước nổi thêm một bước, bế Niên Niên đau khổ quỳ xuống đất.
Cảm nhận được sự run rẩy của mẹ, Niên Niên sợ sệt, vội vã ôm lấy cổ cô kêu:
-Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đừng dọa con!
Sau đó bật khóc lên:
-Hu hu hu!
Nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, lý trí sắp suy sụp của Tô Vũ Đồng lập tức hồi phục được chút ít, ôm chặt lấy cậu bé, khó khăn nói:
-Niên Niên không khóc, con biết hát không? Hát cho mẹ nghe một bài đi.
Cô không thể rơi vào hoảng sợ, cô không thể bỏ mặc Niên Niên, cho nên cần giọng nói của Niên Niên không ngừng khích lệ bản thân.
-Vâng!
Niên Niên gật đầu trong bóng tối, bắt đầu ngân nga hát:
-Trời đêm phủ khắp màu đen, những vì sao tỏa sáng lấp lánh, đom đóm bay, đom đóm bay, người đang nhớ ai...
Niên Niên hát một lượt rồi thêm một lượt, nước mắt rơi lã chã.
Cậu bé thật hy vọng biết bao sẽ có vì sao lấp lánh xuất hiện.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng hát của cậu bé, vừa dùng tay đập mạnh vào người mình, cố gắng đấu tranh với nỗi sợ hãi trong lòng, tự nhủ bản thân cho dù cơ thể rơi vào trạng thái tê liệt, cái đầu cũng nhất định phải giữ được tỉnh táo.

Cô tự nói với chính mình, Tô Vũ Đồng đừng sợ! Vì Niên Niên, nhất định phải tiếp tục kiên trì!
Tinh thần cô vô cùng căng thẳng, cả người đều căng cứng lại, toát mồ hôi lạnh.
Những giọt mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt, rơi lên mặt, lên tay của Niên Niên.
Niên Niên càng sợ, càng cất cao tiếng hát của mình.
Ba người hội Trần Nghiên Nghiên chạy đến, ở cửa vào thấp thoáng nghe được tiếng hát của Niên Niên, lập tức mở đèn ở điện thoại, xông vào.
Niên Niên nhìn thấy ba điểm sáng, đôi mắt liền sáng lên, kích động gọi Tô Vũ Đồng:
-Mẹ, ngôi sao, mẹ mau nhìn kìa, có ngôi sao!
Nhất định là thiên thần nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu bé, nên đã phái các ngôi sao đến cứu bọn họ.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói kích động của Niên Niên, ngẩng đầu nheo mắt lại, nhìn thấy chùm sáng di chuyển liền biết có người đến cứu bọn họ, sự kiên trì của cô đạt đến cực hạn, cả người mềm nhũn, hai mắt tối sầm lại ngất đi.
-Mẹ!
Niên Niên ngã theo Tô Vũ Đồng xuống đất, khống tránh được cơ thể bị ngã nên đau đớn, quỳ dưới đất ôm đầu cô, khóc đau đến xé lòng.
Nghe thấy tiếng khóc như vậy của Niên Niên, ba người chạy đến đều bị dọa sợ hãi, vội vã chạy nhanh hơn.
-Niên Niên!
Thôi Chân Hy thương xót bế Niên Niên lên, để Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên kiểm tra cho Tô Vũ Đồng.
Cung Thiếu Dương kiểm tra một chút, sắc mặt cực kỳ không tốt nói:
-Cô ấy buổi chiều rơi xuống nước chịu lạnh, buổi tối lại kiệt sức, bây giờ lại chịu kích động, tình hình không mấy lạc quan, cần phải đưa đến bệnh viện.
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe, vội vã nói:
-Vậy còn đợi gì nữa, anh mau bế cô ấy đi đi!
Tình trạng cơ thể cô ấy cô hiểu rất rõ, trong lòng thương muốn chết mất.
Cung Thiếu Dương gật đầu, lập tức khom lưng bế Tô Vũ Đồng lên, xông ra bên ngoài.
Thôi Chân Hy bế Niên Niên nhanh chóng đi theo.
Đi ra khỏi thang máy đại sảnh tầng 1, bọn họ gặp Mộ Diệc Thần vừa cứu được Châu Lệ Đồng về.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy sắc mặt Tô Vũ Đồng không bình thường, toàn thân đều lấm lem, trên đầu gối và chân còn có vết thương, lại nhìn thấy cả người Niên Niên cũng nhem nhuốc, đáy mắt còn có giọt nước, lập tức chau mày, chặn Cung Thiếu Dương đang bế Tô Vũ Đồng, truy hỏi:
-Sao lại thành ra thế này?
Cung Thiếu Dương vô cùng bất mãn nhìn anh một cái, lạnh giọng nói:
-Cái này phải hỏi cậu chứ!
Mộ Diệc Thần không hề biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Cung Thiếu Dương hiếm khi nói chuyện như vậy với anh, lông mày lập tức nhíu lại, không vui nói:
-Cung Thiếu Dương, cậu có ý gì?

Anh rõ ràng không ở khách sạn, chuyện này liên quan gì đến anh!
Trần Nghiên Nghiên thấy anh quấy nhiễu, làm lỡ thời gian cứu Tô Vũ Đồng, lập tức giận dữ nói:
-Mộ Diệc Thần, nếu anh còn có chút tính người, thì tránh đường cho tôi!
Châu Lệ Đồng tưởng Tô Vũ Đồng học theo cô ta, cũng muốn diễn kịch để lôi kéo trái tim Mộ Diệc Thần, liền nói:
-Lucas bọn họ đã không biết tốt xấu, anh đừng hỏi nữa, để bọn họ tự làm loạn đi.
Tô Vũ Đồng cô tưởng cô giả chết, Mộ Diệc Thần sẽ đau lòng sao?
Cô tưởng cô là ai?
Hứ!
Không biết lượng sức!
Thôi Chân Hy nghe thấy lời Châu Lệ Đồng nói, liền đặt Niên Niên xuống đấy, tức tối nhìn cô ta:
-Cô câm mồm cho tôi! Người không có tư cách nói chuyện nhất chính là cô đấy! Nếu tôi đoán không nhầm, Mộ Diệc Thần cả đêm không về nhất định là ở cùng cô! Ha! Cô cũng thật tài giỏi nhỉ! Anh ta vì cô mà vứt cả con mình đi, Niên Niên là một đứa bé 5 tuổi ở trong tầng F3 cả đêm, nếu không phải Vũ Đồng bằng mọi giá liều mạng đi tìm thằng bé, thì không biết còn xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa, đối điện với chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại nói chúng tôi làm loạn? Tim người phụ nữ như cô sao lại độc ác đến vậy!
Lời Thôi Chân Hy nặng nề lọt vào tai Mộ Diệc Thần, anh như bị người ta giáng một đòn mạnh bạo lên người.
Trái tim giằng xé dữ dội, có chút đau âm ỉ.
Anh buông tay Châu Lệ Đồng, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tô Vũ Đồng hôn mê, chân bất giác đi về phía cô.
Cô gọi điện cho anh, mà anh lại tưởng căn bản sẽ không có chuyện gì, còn lạnh lùng nói với cô, bảo cô không được làm phiền anh nữa.
Mà cô không những không so đo, còn giúp anh đi tìm con trai.
Nỗi sợ hãi với bóng tối của cô anh đã tận mắt chứng kiến.
F3 tối như vậy.
Rối cuộc anh đã ép cô phải trải qua những gì?
Niên Niên nhìn Mộ Diệc Thần đưa tay muốn chạm vào Tô Vũ Đồng, lập tức hung dữ xông đến đẩy anh ra, nhìn thẳng vào anh, tức giận nói:
-Không cho bố động vào mẹ con!
Lời dì Chân Hy nói cậu bé nghe thấy rồi, bố là vì dì Châu đáng ghét kia mới vứt cậu lại, đều là tại bố hại mẹ thành ra như vậy, cậu bé không cần bố nữa.
Bị Niên Niên đẩy ra, lòng Mộ Diệc Thần như bị ai đó dùng dây thừng thắt lại, đau đớn đến mức anh phát run, cổ họng cứng đờ, bất lực gọi một tiếng:
-Niên Niên.
Anh thực sự không ngờ sự việc biến thành như vậy.
Niên Niên không để ý đến anh, quay đầu nói với Cung Thiếu Dương:
-Chú Thiếu Dương, chúng ta mau đưa mẹ đến bệnh viện đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.