Chương trước
Chương sau
Lúc đấy cậu bé tập trung nhìn vào máy ảnh, hoàn toàn không để ý gì hết, sau đó liền bị đẩy xuống, sợ hãi ngất đi.
Cậu cũng không biết là ai?
Nhưng cậu tin tuyệt đối không phải là mẹ.
Châu Lệ Đồng nghe cậu bé nói, lập tức nhìn vào mắt cậu dẫn dắt từng bước nói:
-Niên Niên, cháu không phải sợ, cháu nhớ lại xem, ví dụ như cô Thôi bên cạnh cháu.
Cô ta tuyệt đối không thể để Tô Vũ Đồng rửa sạch hiềm nghi, nên kéo theo Thôi Chân Hy.
Thôi Chân Hy nghe thấy Châu Lệ Đồng lại đổ oan cho mình, tức giận chửi bới,
-Cô khốn nạn, cô đang nói lung tung cái gì thế! Tôi sao có thể làm ra loại chuyện như thế với Niên Niên, tôi thấy cô mới là loại có âm mưu xấu xa, nói không chừng chính là cô sai người làm, sau đó ở đây vừa đánh trống vừa la làng!
Cô ta có thể nói năng xằng bậy, thì cô cũng có thể nghĩ chuyện này là do cô ta làm.
Nhào vô đi, đồ đàn bà nhiều chuyện, cùng đấu nào!
Thôi Chân Hy vô tình nói đúng sự thật, Châu Lệ Đồng tim đập “bụp” một cái, có chút hoảng hốt.
Cô ta nói với bản thân giữ bình tĩnh, nhất định phải gắng gượng, Thôi Chân Hy không hề có chứng cứ chỉ là đoán mò thôi.
Bản thân nhất định không thể để lộ sơ hở!
Nghĩ vậy, cô ta hùng hổ hăm dọa nhìn Thôi Chân Hy:
-Không phải cô, cô tức giận cái gì, sao, không phải là bị tôi nói trúng rồi chứ, các người sao có thể vô nhân tính như vậy!
Tô Vũ Đồng thấy Châu Lệ Đồng lại hại mình và Chân Hy như vậy, nhìn về phía Mộ Diệc Thần, nghiêm túc hỏi một câu:
-Tôi chỉ cần một câu của anh, anh tin tôi không!
Chỉ cần anh tin, vậy Châu Lệ Đồng nói gì cũng vô ích!
Đôi mắt màu nâu của Mộ Diệc Thần nhìn vào mắt cô, trong đầu toàn là hình ảnh cô không quan tâm đến sự an nguy của mình cứu lấy Niên Niên, sau đó nghe theo trái tim gật đầu:
-Tôi tin!
Thôi Chân Hy nói cô không biết bơi, nhưng lại vì cứu lấy Niên Niên mà không chút do dự nhảy xuống, còn kiên trì cho đến khi cậu bé được cứu, dũng khí này không phải ai cũng có.
Nếu không phải là cô, e rằng Niên Niên….
Cho nên, cho dù thế nào, cũng là cô dùng tính mạng bảo về Niên Niên.
Anh phải tin cô.
Nghe thấy lời của anh, trái tim Tô Vũ Đồng như được sưởi ấm, nói:
-Cảm ơn anh đã tin tôi.
Châu Lệ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần lại chọn tin Tô Vũ Đồng, ngọn lửa đố kỵ trong chốc lát bùng lên, không can tâm, nói với Mộ Diệc Thần:

-Lucas anh tỉnh táo chút, anh còn nhớ cô ta để vào được Hoa Thịnh, đã chụp lén chúng ta không? Người phụ nữ này quỷ kế đa đoan, vì sự an toàn của Niên Niên, anh nhất định đừng để bị cô ta lừa.
Nghe thấy cô ta nói vậy, Cung Thiếu Dương lôi điện thoại của Tô Vũ Đồng ra, mở album ảnh, đưa cho Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng:
-Đoán linh tinh không có cơ sở thực tế, mọi chuyện rốt cuộc thế nào, xem là biết.
Khi nãy anh định chuẩn bị lôi ra, nhưng thấy Châu Lệ Đồng hăng say như vậy, anh liền thay đổi ý định, đợi đến tận bây giờ.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy, thật sự là một người đàn ông mặc áo đen đeo khẩu trang đen đẩy Niên Niên xuống, trong lòng đột nhiên vui mừng vì vừa nãy đã nghe theo trái tim chọn tin Tô Vũ Đồng.
Châu Lệ Đồng hoàn toàn không ngờ bọn họ lại có thể chụp được hung thủ, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc.
Vì không muốn Mộ Diệc Thần ác cảm về mình đi đoán lung tung hãm hại người khác, cô ta lập tức quay ra xin lỗi Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy:
-Xin lỗi, tôi cũng là quá lo cho Niên Niên, mong các cô tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.
Bây giờ chỉ có cách nhẫn nhịn, mới để sóng yên biển lặng được.
-Hừ!
Thôi Chân Hy hừ lạnh một tiếng, khoanh tay, mắng một câu:
-Cô đừng có giả vờ giả vịt nữa! Tôi không cần!
Khi nãy lúc vu oan cho cô, cô ta rất hăng hái, cũng may mà Vũ Đồng chụp được hung thủ, nếu không cô ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Một câu xin lỗi là xong!
Cô ta cũng thật sự hão huyền!
Cô và cô ta coi như kết thành hận thù.
Thấy Thôi Chân Hy không chấp nhận, Châu Lệ Đồng nhìn Tô Vũ Đồng, làm ra bộ dạng đáng thương.
Tô Vũ Đồng đương nhiên biết cô ta làm vậy để cho Mộ Diệc Thần xem, cười nhạo:
-Đừng lúc nào cũng nghĩ người khác xấu như vậy! Đây hình như là lời cô Châu đã từng nói, sao mới có mấy tháng, lời này đã thành chuyện cười rồi?
Nhớ mấy tháng trước, cô lén lút vào khách sạn hoàng gia bên hồ đi tìm Niên Niên bị Mộ Diệc Thần bắt được, cô ta liền nói với Mộ Diệc Thần những lời này.
Châu Lệ Đồng bị làm Tô Vũ Đồng làm cho mất mặt, không chịu được, mắt chứa đầy nước càng ra vẻ oan ức nhìn Mộ Diệc Thần:
-Lucas em thật sự không có ác ý, chỉ là em quá lo cho Niên Niên.
Mấy tháng trước cô ta nói như vậy, là vì muốn thể hiện sự tốt bụng của mình, bây giờ tâm tình cô ta đã không còn giống lúc đấy nữa rồi!
Lúc đấy khác bây giờ khác, nếu cô ta không thay đổi, thì Mộ Diệc Thần phải thay đổi.
Châu Lệ Đồng vô cùng đặc biệt với Mộ Diệc Thần, Mộ Diệc Thần không thể nhìn cô ta oan ức, lập tức kéo tay cô ta an ủi:
-Anh biết, được rồi, không sao rồi.
Cho dù người khác nói cô ta thế nào, anh cũng không muốn tin Đồng Đồng của có ý đồ độc ác.
Cô ta từ nhỏ đã luôn rất lương thiện.

Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần lại dễ dàng với Châu Lệ Đồng như vậy, bi thương cười một cái.
Nhớ đến khi nãy trong nước anh còn hôn cô xúc động như thế, chỉ cảm thấy hơi nhói trong tim.
Mộ Diệc Thần nếu người anh yêu là Châu Lệ Đồng, tại sao còn làm vậy với tôi!
Tại sao!
Ngọn lửa vừa mới châm lên với Mộ Diệc Thần trong lòng Tô Vũ Đồng, lập tức dập xuống, chỉ còn lại một mảnh thê lương.
Thấy cô như vậy Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy đều rất đau lòng, đi đến cùng nhau ôm lấy cô.
Mộ Diệc Thần thấy hai người họ ôm Tô Vũ Đồng, trong lòng không biết tại sao có chút chua xót, lại có một cảm giác muốn chạy đến mạnh mẽ ôm lấy Tô Vũ Đồng.
Nhưng anh không thể, anh không thể bỏ Đồng Đồng lại.
Anh đã hứa với cô ta, không thể để cô ta buồn.
Xảy ra chuyện như vậy, nên lịch trình ngày hôm nay lập tức bị hủy bỏ, một nhóm người quay trở về khách sạn.
Niên Niên quay trở về khách sạn liền có biểu hiện cảm cúm, Tô Vũ Đồng liền tắm nước nóng cho cậu, sau đó giúp cậu thay quần áo xong, cho cậu uống thuốc cảm.
Niên Niên nhân lúc Tô Vũ Đồng đi tắm, dùng điện thoại của khách sạn gọi cho bà Mộ, kể hết mọi chuyện ngày hôm nay cho bà.
Bà Mộ nghe được Tô Vũ Đồng lại liều mạng cứu Niên Niên, vô cùng cảm động, cúp máy Niên Niên rồi lập tức gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Lúc này Mộ Diệc Thần đang ở trong phòng cùng với người đang có tâm trạng không tốt là Châu Lệ Đồng, nghe thấy tiếng điện thoại, anh lôi điện thoại ra, thấy là bà Mộ gọi đến, anh liền đứng dậy cố ý kéo giãn khoảng cách với Châu Lệ Đồng, nói vào trong điện thoại.
-Alo, mẹ ạ.
Bà Mộ nghe thấy giọng anh, hỏi một câu:
-Bây giờ con đang làm gì?
Mộ Diệc Thần không muốn để bà Mộ biết anh đang ở cùng Châu Lệ Đồng, liền nói dối:
Mẹ, con đang chơi cùng Niên Niên.
Nếu để bà biết Châu Lệ Đồng cũng đến đảo Jeju, nhất định sẽ rất tức giận, cho nên mượn Niên Niên làm lá chắn.
Bà Mộ nghe anh nói vậy, cười lạnh một tiếng:
-Lucas Niên Niên vừa gọi cho mẹ, con và Châu Lệ Đồng đang ở cùng nhau có đúng không!
Anh lại vì Châu Lệ Đồng mà nói dối bà!
Người phụ nữ xấu xa đó rốt cuộc cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi!
Đến cả bà cũng dám lừa!
Mộ Diệc Thần không giấu được đành phải thành thật trả lời:
-Đúng ạ, Đồng Đồng cô ấy tâm trạng không được tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.