Chương trước
Chương sau
Nói xong liền ấn chụp liên tiếp, chụp cho ba người họ một đống ảnh.
Để thể hiện phong cách của mình, cô ta còn đặc biệt chọn bức ảnh mình thích cho thêm hiệu ứng làm đẹp với bộ lọc màu.
-Niên Niên, cháu xem xem.
Cô ta bề ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong lại vô cùng nham hiểm, nở nụ cười, đến bên cạnh Niên Niên, chen vào một bên của Tô Vũ Đồng, cho Niên Niên xem từng tấm một.
Niên Niên xem xong, ngước mắt về phía Châu Lệ Đồng nói:
-Cô ơi, cô không thấy bố mẹ cách nhau quá xa sao? Biểu cảm cũng quá nghiêm túc đi? Cháu muốn một tấm mà hai người đều cười vui vẻ cơ.
Châu Lệ Đồng không ngờ Niên Niên lại khó chiều như vậy, nụ cười trở nên cứng ngắc, tay cầm máy ảnh hơi xiết lại.
Lúc này, cô ta thật sự rất muốn cho cậu bé một cái đá vào ngực, nhưng cô ta không thể làm vậy, cô ta nói với bản thân phải nhịn lại, nhất định phải nhịn.
Nghĩ vậy cô ta liền khôi phục lại nụ cười thân thiện, nói:
-Được, cứ giao cho cô.
Nói xong, cô ta nhìn về phía Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nói:
-Mời hai vị phối hợp một chút, đứng gần vào tí, cười lên.
Tô Vũ Đồng tuy không thích Châu Lệ Đồng, nhưng vì con trai, cô vẫn gật đầu.
Mộ Diệc Thần không muốn Châu Lệ Đồng bị khó xử, cũng gật đầu.
Ba người trong nhà lại lần nữa thân thiết đứng vào cùng nhau, trên khuôn mặt đều hiện ra nụ cười vui vẻ.
Chụp xong tấm này, mắt của Châu Lệ Đồng cũng sắp bị chọc mù, nhưng cô ta không thể làm gì, chỉ có thể mỉm cười đưa ảnh cho Niên Niên xem.
Lần này Niên Niên rất hài lòng, nói một câu:
-Cảm ơn cô, lát nữa, cô gửi sang điện thoại của mẹ cháu nhé.
Nói xong, quay người, lại lần nữa kéo tay Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần:
-Bố mẹ, bố mẹ cùng con đi xem con gấu Teddy to nhất kia đi.
Cậu bé không thích bố và cô Châu ở cùng nhau, cậu muốn cậu cùng bố mẹ ở cùng nhau.
Mộ Diệc Thần thấy Mộ Niên vui như vậy, cho nên cũng phối hợp theo.
Anh nói với bản thân, tay còn lại của Niên Niên không phải là cầm tay Tô Vũ Đồng, mà là một con gấu Teddy lông hồng
Nghĩ vậy, tâm trạng anh tốt lên rất nhiều.
Tô Vũ Đồng không muốn làm con mất hứng, cho nên nói với bản thân, coi Mộ Diệc Thần là một con gấu Teddy gỗ màu nâu là được.
Nghĩ vậy, tâm trạng cô cũng thả lỏng đôi chút.
Ba người vui vẻ bao quanh gấu lớn Teddy, gương mặt đều mang theo nụ cười đầy rạng rỡ.
Châu Lệ Đồng lại bị bỏ lại, thầm nghiến rằng, từ kẽ răng rít ra hai chữ - Mộ Niên!

Chân Hy thấy hết mọi việc, nụ cười đặc biệt xảo trá, trong lòng vô cùng khen ngợi Niên Niên.
Niên Niên, tên tiểu tử cháu thật có triển vọng!
Đi dạo viện bảo tàng xong, bởi vì Niên Niên, Mộ Diệc Thần cũng không mặt mày hung dữ với Tô Vũ Đồng nữa, nhưng cũng không có tươi cười gì.
Tô Vũ Đồng cũng không đối đầu tranh cãi với anh nữa, mà lạnh nhạt giữ khoảng cách an toàn.
Chơi cả một ngày, Niên Niên rất vui, buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa tối.
Lúc ăn cơm, Niên Niên lấy điện thoại của Tô Vũ Đồng, gửi tấm ảnh mà Châu Lệ Đồng đã gửi, gửi cho bà nội.
Bà Mộ xem ảnh thấy ba người trong nhà cười rất rạng rỡ, gương mặt tràn đầy nét cười, trả lời lại Niên Niên: Cục cưng, con thật giỏi!
Trước khi bọn họ đi đảo Jeju, bà đã dặn dò cậu bé nhất định phải buộc chặt sợi dây gắn bó bố mẹ, xem ra đứa trẻ này chưa quên, thật giỏi quá đi!
Được bà nội khen, Niên Niên càng thêm ý chí chiến đấu bừng bừng, bộ dạng bé con, trong lòng lại có thêm kế hoạch!
Ăn xong, cậu bé lập tức dựa vào người Mộ Diệc Thần.
Thấy cậu bé ủ rũ, Mộ Diệc Thần liền hỏi:
-Niên Niên, con sao thế?
Niên Niên làm ra vẻ mệt mỏi nói:
-Bố, con hít thở có chút khó khăn.
Đây là điều mỗi lần tái phát bệnh cậu đều sẽ trải qua, cho nên khi giả vờ, rất thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn là diễn lại chính mình.
Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy, vội vàng qua xem cậu, Cung Thiếu Dương cũng nhanh chóng kiểm tra cho cậu, Thôi Chân Hy và Nghiên Nghiên đều lo lắng nhìn, chỉ có Châu Lệ Đồng là ánh mắt bình tĩnh còn mang theo chút coi nhẹ.
Cung Thiếu Dương kiểm tra một hồi, phát hiện hoàn toàn bình thường, không có gì sai cả.
Nhưng anh không muốn nói, anh đã thấy hết biểu hiện hôm nay của cậu bé Niên Niên này, cho nên đoán ra được ý đồ của cậu bé, thế là quyết định không nói ra, ngược lại còn giúp cậu một tay.
Anh liền nhíu mày, nói:
-Ôi Trời, Niên Niên có biểu hiện phát bệnh, mau đưa thằng bé về phòng, tối nay hai người phải chăm sóc nó thật tốt.
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều lo cho Mộ Niên, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, hai người vội vàng gật đầu.
Châu Lệ Đồng vừa nghe, sự bình tĩnh và coi nhẹ trong ánh mắt lập tức biến mất, nói:
-Tôi cũng đi cùng.
Cô sao có thể để Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần ở một mình với nhau!
Cung Thiếu Dương nghe cô nói vậy, lập tức nghiêm túc nói:
-Lệ Đồng, cô không phải bác sĩ càng không phải y tá, cô đi theo có thể giúp được gì? Cô biết cấp cứu à, hay biết cho thằng bé uống thuốc thế nào? Vẫn là để Diệc Thần và Vũ Đồng chăm sóc đi, bọn họ dẫu sao cũng là bố mẹ của Niên Niên, sẽ biết mọi thứ về Niên Niên.
Cung Thiếu Dương là người có địa vị trong giới y học ở Giang Thành, lời anh nói, Châu Lệ Đồng đương nhiên không thể phản bác, liền nhìn về phía Mộ Diệc Thần, muốn bảo anh giữ mình lại.

Vai diễn nhiều nhất trên màn ảnh của cô chính là kiểu cô nam quả nữ lâu ngày nảy sinh tình cảm, đặc biệt là vào ban đêm, hormone sẽ càn quấy nhau, không có chuyện cũng thành có chuyện.
Không phải cô ta không muốn tin Mộ Diệc Thần, khả năng kiềm chế của Mộ Diệc Thần rất tốt, người cô ta không tin là Tô Vũ Đồng.
Cô đối với anh có ý đồ không tốt, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận quyến rũ anh.
Mộ Diệc Thần thấy Châu Lệ Đồng nhìn mình, nói với cô ta:
-Đồng Đồng anh biết em rất quan tâm Niên Niên, nhưng Thiếu Dương nói đúng, em ở đấy cũng không giúp được gì, vẫn là nên về phòng nghỉ ngơi đi nhé.
Nói xong, không lãng phí thời gian thêm nữa, vội vàng bế Mộ Niên cùng Tô Vũ Đồng ra khỏi nhà ăn, về phòng 2806.
Thấy bọn họ đi rồi, Trần Nghiên Nghiên nói với Cung Thiếu Dương:
-Thiếu Dương, em muốn uống trà sữa hôm qua ở quán đó, anh đi cùng em được không?
Cô lo lắng cho Niên Niên, trong lòng vô cùng căng thẳng, con người cô mỗi lần căng thẳng là muốn ăn ngọt.
Cung Thiếu Dương cười đồng ý:
-Được!
Rồi dắt tay cô đi.
Bọn họ đi hết như vậy, trong phòng chỉ còn lại mỗi Châu Lệ Đồng và Thôi Chân Hy.
Nhân viên thấy người đã đi gần hết, liền vào trong rồi nhẹ khom lưng xuống:
-Xin hỏi hai quý cô, ai thanh toán?
Thôi Chân Hy đứng dậy, không nhìn Châu Lệ Đồng lấy một cái, hào khí nói:
-Tôi thanh toán.
Sau đó cầm ví đi thanh toán.
Bữa cơm này là bữa cơm chị em họ tụ họp, Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần cùng Niên Niên đều là người nhà của Nghiên Nghiên và Vũ Đồng, Châu Lệ Đồng là cái thá gì, cô ta cũng xứng được thanh toán sao!
Lời này tuy cô không nói rõ ra, nhưng Châu Lệ Đồng đã nhìn ra từ trong nét mặt kiêu ngạo của cô.
Cô ta là người của công chúng, không thể phát tiết nơi đông người, chỉ còn cách nhịn vào.
Đứng dậy, cô ta kiềm chế bản thân, đi thẳng về phòng.
Ở nơi chỉ có một mình cô ta, cô ta cuối cùng cũng không cần diễn nữa, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn ở Hàn Quốc là anh Huyền , bảo anh ta giới thiệu một người có thể hành sự.
Tất cả những uất ức hôm nay cô ta phải chịu, đều là do Mộ Niên làm ra, cô ta đã nhịn ba năm rồi, không thể nhịn thêm nữa!
Nhất định phải loại bỏ thằng bé!
Rất nhanh anh Huyền đã gửi cho cô ta một bản lý lịch.
Châu Lệ Đồng xem xong vô cùng hài lòng với tổ chức này.
Vì sự an toàn, cô ta không muốn tự mình liên hệ với đám người đó, cho nên liền nhờ anh Huyền làm người trung gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.