Chương trước
Chương sau
Mộ Diệc Thần lấy nước trong tay Tiểu Phương, vặn nắp mở đưa cho Niên Niên,
-Uống đi.
Niên Niên nhanh chóng nhận lấy, tu “ừng ực”, 500ml nước, lại bị cậu một hơi uống hết sạch hơn nửa chai, có thể thấy cậu bé thật sự quá khát.
Thấy cậu bé uống như vậy, trái tim Mộ Diệc Thần như bị kéo ra, có chút đau lòng, hỏi một câu:
-Niên Niên còn muốn gì nữa nào?
Niên Niên thấy một cặp bố con trên đường, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, nói với Mộ Diệc Thần:
-Niên Niên muốn bố dắt tay giống như chú đang dắt tay chị ở đằng trước ấy.
Nghe cậu bé nói vậy, Mộ Diệc Thần cười, con ngươi màu nâu hiện lên sự dịu dàng, nói:
-Không vấn đề!
Sau đó dắt tay cậu bé đến lối đi VIP, bỏ Châu Lệ Đồng ở lại đằng sau.
Mộ Diệc Thần mỗi lần đưa Châu Lệ Đồng đi chơi, đều để cô ta khoác tay anh, nhưng hôm nay anh vì Niên Niên mà bỏ cô ta lại một mình, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không thể không đi theo.
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên, cô cũng vui, đẩy hành lí đi theo đằng sau họ.
Lên máy bay, không ngoài dự đoán bọn họ vẫn là ngồi khoang hạng nhất, Mộ Diệc Thần và Niên Niên ngồi cùng nhau, Châu Lệ Đồng đành ngồi với Tô Vũ Đồng.
Mỗi lần Châu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần nói chuyện, Niên Niên đều chen vào, rẽ câu chuyện của Châu Lệ Đồng đi xa, khiến cô ta vô cùng bực mình.
Nhưng để giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Mộ Diệc Thần, cô ta cố gắng chịu đựng, cả chuyến đi luôn mở miệng cười.
Máy bay bay được ba tiếng, Tô Vũ Đồng vào phòng vệ sinh, cô vừa đi ra đã thấy Châu Lệ Đồng đứng ở cửa, nói năng kì quái:
-Trợ lí Tô, thủ đoạn hay lắm!
Châu Lệ Đồng cho rằng biểu hiện ngày hôm nay của Mộ Niên chính là do Tô Vũ Đồng dạy, cho nên rất ghét cô, trong mắt hiện lên toàn sự thù địch.
Tô Vũ Đồng lạnh nhạt nhìn cô ta, nặn ra một nụ cười nhẹ như nước:
-Tôi không hiểu cô Châu là có ý gì?
Châu Lệ Đồng khóe môi mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết lại mang theo sự giễu cợt thâm sâu:
-Tôi khuyên cô vẫn là đừng nên hi vọng hão huyền nữa, cho dù cô có lợi dụng Niên Niên thế nào đi chăng nữa, cũng không chiếm giữ được Lucas đâu, anh ấy mãi mãi thuộc về tôi, còn cô, ha ha, chẳng qua chỉ là một tấm chắn gió mà thôi, biết rõ thân phận của mình, đến lúc rời khỏi nhà họ Mộ, sẽ không đến nỗi khó coi!
Nghe cô ta nói, nụ cười của Tô Vũ Đồng liền có chút mỉa mai, trêu chọc đáp lại:
-Cô Châu đường đường là nữ hoàng điện ảnh, lại không ngại rũ bỏ hình tượng đến cửa nhà vệ sinh chặn tôi, còn nói rất nhiều với tôi, là không tự tin sao?
Cô vốn dĩ không muốn tranh giành gì với cô ta, cũng không muốn cãi nhau với cô ta, nhưng nếu cô ta đã kiếm chuyện trước, vậy cô cũng không sợ!
Mấy lời chặn họng nghẹt chết người, cô nắm rõ trong lòng bày tay!
Châu Lệ Đồng nghe cô nói, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, mỉa mai nói:
-Tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cô thôi, đừng có không biết tốt xấu!

-Vậy cảm ơn cô Châu, con người tôi đây thích nhất là thử thách, càng là những chuyện không thể, tôi càng có hứng thú!
Tô Vũ Đồng nói xong đưa tay ra lau chiếc nhẫn kim cương của mình, lạnh lùng nhếch khóe môi, rời khỏi phòng vệ sinh.
Châu Lệ Đồng thấy cô khoe khoang nhẫn cưới, nghiến răng tức giận.
Xoay người, cô nhìn vào gương, dáng vẻ dữ dằn nói:
-Tô Vũ Đồng, vậy chúng ta cứ chờ xem!
Tô Vũ Đồng từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Niên Niên đã nằm trong lòng Mộ Diệc Thần ngủ say, cô sợ Niên Niên ngủ như vậy không được dễ chịu, liền nói với Mộ Diệc Thần:
-Để tôi.
Mộ Diệc Thần cũng đang muốn đi vệ sinh, liền đưa Niên Niên cho cô.
Tô Vũ Đồng đặt Niên Niên nằm ngang trên đùi, sau đó lấy chăn đắp lên người cậu bé.
Thằng nhóc này hôm nay biểu hiện cũng được đấy, không biết là vô ý hay cố ý nữa?
Nhìn nét ngủ yên tinh của con, cô không kìm được khẽ cong khóe môi.
Cô đưa tay ta nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cậu bé, thơm lên trán cậu một cái.
Niên Niên bị Tô Vũ Đồng thơm một cái, động đậy cái miệng nhỏ rồi tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Mộ Diệc Thần quay lại, bên cạnh còn có Châu Lệ Đồng.
Vì Niên Niên đã nhường chỗ, cho nên Châu Lệ Đồng thuận theo tự nhiên ngồi ở bên cạnh Mộ Diệc Thần, thân mật dựa vào cánh tay anh.
Trên gương mặt cô ta đã không còn sự hung dữ vừa nãy, lại biến thành bộ dạng cô gái ngọt ngào thuần khiết.
Tô Vũ Đồng không thích nhìn bộ mặt giả dối, cho nên không thèm nhìn nữa, cúi đầu nhìn Niên Niên.
Giờ ăn tối, chị tiếp viên đẩy xe nước uống và đồ ăn đến.
Tô Vũ Đồng bế Niên Niên không tiện ăn, nên không gọi đồ ăn.
Châu Lệ Đồng gọi một phần bít tết sa lát rồi cắt gọn gàng đẹp đẽ, nhẹ nhàng cười đưa dĩa đến bên miệng Mộ Diệc Thần:
-Lucas giúp em thử vị.
Mộ Diệc Thần cười, mở miệng ăn lấy.
Thấy anh bằng lòng thử đồ ăn cho mình, Châu Lệ Đồng cười liếc một mắt về phía Tô Vũ Đồng, rồi nói:
-Thời gian trước, ngày nào em cũng phải ăn cơm trên máy bay, ăn đến sợ luôn rồi, hôm nay bít tết này có vị như thế nào?
Mộ Diệc Thần thành thực trả lời:
-Bình thường.
Châu Lệ Đồng vừa nghe thấy liền nhăn mặt lại, làm nũng nói:
-Vậy anh ăn đi, em thấy phần bít tết sốt tiêu của anh không tồi, em muốn ăn.
Mộ Diệc Thần không hề do dự đưa cả đĩa đến trước mặt cô, cưng chiều nói:

-Này, cho em hết.
-Cảm ơn!
Châu Lệ Đồng vui vẻ cầm dĩa lên ăn, vừa ăn vừa tít mắt cười nhìn Tô Vũ Đồng.
Cô ta chính là muốn Tô Vũ Đồng thấy, chỉ cần cô ta muốn, Mộ Diệc Thần tuyệt đối sẽ làm hài lòng cô.
Kết hôn thì sao chứ, chỉ cần cô ta thích, cô ta có thể khiến Mộ Diệc Thần và cô ly hôn!
Đối với sự khoe khoang của cô ta, biểu hiện của Tô Vũ Đồng rất bình tĩnh.
Không phải chỉ là trao đổi miếng bít tết sao!
Mộ Diệc Thần còn từng tranh uống nước hoa hồng với cô!
Cô ta nói gì vậy chứ?
Thấy Tô Vũ Đồng bình tĩnh như vậy, Châu Lệ Đồng đột nhiên có cảm giác thất bại, không còn thấy ngon miệng nữa, liền bỏ dĩa xuống, nhìn Mộ Diệc Thần nói:
-Lucas em có chút khó chịu.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô ta nói khó chịu, sắc mặt lập tức tràn đầy lo lắng, lấy tay ôm cô ta, quan tâm hỏi:
-Sao thế?
Châu Lệ Đồng hơi nhíu mày, ra vẻ khó chịu, chui vào lòng anh, nói:
-Bụng em hơi đau, anh giúp em xoa được không?
Cô ta muốn xem, Tô Vũ Đồng có thể bình tĩnh bao lâu.
-Được!
Mộ Diệc Thần đồng ý, đưa tay giúp cô ta xoa.
Tô Vũ Đồng biết mục đích của Châu Lệ Đồng là gì, chính là muốn nói với cô Mộ Diệc Thần tốt với cô ta bao nhiêu, khiến cô thấy khó mà rút khỏi.
Vở kịch này thật đê hèn, cô lười xem cô ta diễn trò, thế nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng nhắm mắt, nghĩ là cô đã bị đả kích, đắc ý cười một cái, lại càng làm bộ làm tịch, lúc muốn Mộ Diệc Thần thế này, lúc lại muốn anh thế kia.
Cô ta bày trò cả một chặng đường, buổi tối tám giờ, máy bay cũng đáp đến đảo Jeju.
Không có gì bất ngờ, Mộ Diệc Thần dắt mọi người vào khách sạn xịn nhất ở đảo Jeju.
Lúc chia phòng, Châu Lệ Đồng đặc biệt hỏi Mộ Diệc Thần một câu:
-Lucas anh ở phòng nào?
Mộ Diệc Thần đương nhiên hiểu ý của cô ta, cười đưa cho cô một chiếc thẻ phòng,
-Phòng này bên cạnh phòng anh.
Nói xong, đưa hai chiếc còn lại cho Tô Vũ Đồng và vệ sĩ, dắt Châu Lệ Đồng thẳng đến thang máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.