Chương trước
Chương sau
Cô năm lần bảy lượt hại con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu!
Tô Thành Kiệt thấy Lâm Yên Nhiên vò chiếc túi mà bà ta thích nhất biến dạng, lập tức đoán được quần áo Tô Vũ Đồng vừa rồi là bị bà ta làm ra như vậy, liền kéo bà ta ra khỏi nghi lễ, đến một nơi không người.
Lâm Yên Nhiên suýt chút đụng vào tường, ấm ức nhìn Tô Thành Kiệt nói:
-Chồng à, ông làm tôi đau đấy!
Ông đang yên lành sao lại phải lôi mình ra ngoài!
Tô Thành Kiệt chau chặt mày, khuôn mặt già tối sầm lại nhìn bà ta:
-Mộ Diệc Thần là người như nào, bà biết bà thế là đang đùa với lửa không! Tôi nhớ bà đâu phải người ngu ngốc vậy mà!
Mộ Diệc Thần là người cực kỳ chú trọng đến hình tượng công ty, hôm nay anh cho phép Tô Vũ Đồng mặc quần áo của thương hiệu Hoa Thành cùng anh đến, chính là đại diện cho hình tương nhân viên của Hoa Thành.
Nếu để anh biết chuyện hôm nay phá hủy hình tượng công ty anh là do vợ ông làm ra, vậy thì Tô Thị nguy rồi.
Anh chỉ cần động nhẹ một ngón tay, Tô Thị lập tức sẽ rơi vào cảnh éo le.
Mấy năm nay Tô Thị chính là dựa vào mối quan hệ hôn ước với Hoa Thành, mới luôn đứng vững được, giờ đây hôn ước đã bị hủy, trước kia anh có thể vì hình tượng của bản thân giúp đỡ Tô Thị, cũng có thể vì hình tượng mà hủy hoại.
Lâm Yên Nhiên không ngờ Tô Thành Kiệt lại đoán ra chuyện đó là do bà ta làm, còn giận dữ như vậy, trong lòng chột dạ, bà ta lập tức đưa tay gạt nước mắt.
-Tô Thành Kiệt, tôi như vậy là vì ai chứ! Còn không phải là vì con gái ông sao, nó đã bị con rẻ rách kia hại thành ra như vậy, ông nhịn thì cũng thôi đi, còn bảo tôi không được làm gì!
Hôm nay bà ta quả thực có chút kích động, nhưng chuyện cũng đã làm rồi, lẽ nào ông ta không thể giả vờ như không biết gì được à!
Một người mẹ muốn bảo vệ mong ước của con gái, ông không thể hiểu được.
Ông nói mình ngu ngốc, chính xác, vì Tô Vũ Nồng là đứa con gái duy nhất của bà ta.
Có người mẹ nào có thể mở to mắt nhìn người hại con gái mình ung du tự do được.
Thấy bà ta vẫn nhanh mồm nhanh miệng, mà không hề suy nghĩ lại lỗi sai, Tô Thành Kiệt tức giận:
-Bà im miệng cho tôi!
Nếu lần này không phải là một hoạt động lớn như vậy, mà chỉ là gặp trên đường, ông có thể để cho bà ta làm loạn, nhưng bây giờ lôi cả Mộ Diệc Thần vào.
Bây giờ bọn họ đang phụ thuộc vào người ta mà!
Lâm Yên Nhiên bị quát, lập tức ngây ra.
Những năm này Tô Thành Kiệt chưa từng lớn tiếng nói chuyện với bà ta như vậy, trong lòng bà ra lúc này vô cùng ấm ức, đưa tay chỉ vào ông, run rẩy nói:
-Ông lại vì con bé thối tha đó quát tôi!
Tô Thành Kiệt thích bà ta là thật, nhưng ông càng coi trọng Tô Thị hơn, nghiêm mặt cảnh cáo nói:
-Yên Nhiên, nếu bà còn muốn yên ổn qua ngày, thì tốt nhất an phận chút cho tôi!
Tuy ông cũng rất muốn trút giận cho con gái, nhưng Mộ Diệc Thần không phải người bọn họ có thể chọc vào!

Lâm Yên Nhiên nghe được lời này của ông, dáng vẻ không thể tin được, không nói gì với ông, quay người giận dỗi bỏ đi.
Thấy bà ta đi rồi, Tô Thành Kiệt điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trở lại buổi lễ, ông vẫn không thể đi.
Lúc này, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng trong tay đều cầm một ly champagne, đang nói chuyện gì đó với tổng giám đốc Lý.
Ông cảm thấy đây là một cơ hội tốt, lập tức cũng cầm một ly champagne, mỉm cười đi tới:
-Sếp Mộ, sếp Lý.
Nghe thấy tiếng của ông, hai người đang nói chuyện vui vẻ lập tức quay đầu nhìn ông:
-Thì ra là sếp Tô à, đã lâu không gặp, gần đây phát tài ở đâu rồi?
Tổng giám đốc Lý nâng cốc về phía Tô Thành Kiệt, lời nói tuy khách sáo, nhưng thái độ lại có chút hững hờ.
Từ hơn nửa tháng trước sau khi thấy video một cô gái nhà giàu có trần truồng chạy bị phát tán lên mạng, bây giờ cả Giang Thành ai ai cũng biết con gái Tô Thành Kiệt Tô Vũ Nồng không biết chừng mực làm hại Mộ Diệc Thần, cho nên hai nhà mới hủy hôn.
Đối với Tô Thành Kiệt không quản lý tốt con gái mình, ông không có chút thiện cảm nào, cho nên mới cố gắng giữ khoảng cách như vậy.
Thái độ của tổng giám đốc Lý chỉ cầm không bị mù thì đều có thể nhìn ra, Tô Thành Kiệt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cười nói:
-Tôi đây đang chuẩn bị cùng sếp Mộ mở một trung tâm thương mại quy mô lớn.
-Ô, như vậy à, vậy mọi người nhất định là có việc phải bàn bạc.
Tổng giám đốc Lý chán ghét nhìn Tô Thành Kiệt một cái, sau đó cười nói với Mộ Diệc Thần:
-Sếp Mộ tôi qua bên kia chào hỏi chút, có thời gian cùng uống cốc trà nhé.
Hôn ước đã không còn, nhưng Mộ Diệc Thần vẫn hợp tác cùng Tô Thị, có thể thấy con người của Mộ Diệc Thần thật không tệ.
Đem lên so sánh, Tô Thành Kiệt này mặt dày quá rồi.
Đứng cùng chỗ với người như vậy, làm cho đẳng cấp của ông bị hạ thấp.
Mộ Diệc Thần hiểu ý trong lời nói của tổng giám đốc Lý, mỉm cười, nói:
-Được thôi, sếp Lý mời.
Thấy Mộ Diệc Thần chưa đến 25 26 tuổi, nhưng lại trầm tính như vậy, tổng giám đốc Lý kính phục cười, sau đó dẫn thư ký đi.
Tô Vũ Đông nhìn thấy hết cảnh tổng giám đốc Lý tránh Tô Thành Kiệt ra sao, chỉ cười không nói, dùng ánh mắt tiễn người đàn ông trung niên đáng yêu đó đi xa.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng liên tục nhìn tổng giám đốc Lý, trong lòng lập tức có chút không thoải mái, nói:
-Trợ lý Tô, tôi khát nước rồi!
Ở bên cạnh anh, cô lại còn có thể ngây ra nhìn người đàn ông khác.
Đây chính là điều cô nói thích mình đấy à?
Người phụ nữ mưu mô, lừa đảo!

Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như băng của anh lập tức định thần lại, giật mình nói:
-Vâng, sếp Mộ, tôi đi lấy nước cho anh ngay đây.
Nói rồi lập tức quay người đi tìm nước, lại bị Mộ Diệc Thầm tóm lại:
-Tôi bảo cô đi sao?
Tô Vũ Đồng:
Mặt cạn lời, nhỏ tiếng lẩm bẩm:
-Không phải anh khát sao?
Cô tìm nước cho anh uống còn sai gì à?
Nghe được câu lẩm bẩm của cô, Mộ Diệc Thần nghiêm mặt nói:
-Cô ngốc như vậy, nhỡ rời khỏi tầm nhìn của tôi, lại bị người khác rạch thêm mấy đường lên váy, cô bảo mặt mũi tôi để đâu được! Hử?
Lời này của anh như nói để Tô Vũ Đồng nghe, nhưng thực tế là nói với Tô Thành Kiệt.
Sắc mặt Tô Thành Kiệt lập tức không ổn, ngón tay cầm ly champagne trắng bệch ra.
Thì ra anh sớm đã biết.
Tô Vũ Đồng thấy sắc mặt của Tô Thành Kiệt, lập tức phản ứng lại với lời nói của Mộ Diệc Thần.
Cô chắc chắn vết rách trên váy mình có liên quan đến Tô Thành Kiệt.
Nhưng dựa vào tính cách của Tô Thành Kiệt, ông tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, nếu ông muốn trả thù mình thì sẽ đến thẳng mặt.
Hôm nay nhiều phòng viên như vậy, nhiều nhân vật tầm cỡ ở đây, đang là cơ hội tốt để dựa hơi vào người quyền thế, dựa theo tính cách của Lâm Yên Nhiên tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng của bà ta, dùng ngón chân để nghĩ, cô cũng có thể đoán ra bà ta nhất định đã làm chuyện xấu, đi trước rồi.
Thật đáng ghét!
Thủ đoạn hại người của hai mẹ con đó thật giống nhau, không phải muốn lột quần áo của cô, thì là rạch nát váy của cô.
Bọn họ hèn hạ bẩn tính như vậy, cô không thể bỏ qua thế được.
Thấy sắc mặt Tô Thành Kiệt, trong lòng nhất định rất sợ Mộ Diệc Thần, chi bằng cô lợi dụng Mộ Diệc Thần để hù dọa ông ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô liền trở nên dịu dàng đẹp đẽ như nước, trong veo lấp lánh hướng đến Mộ Diệc Thần cười thùy mị, giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ nói:
-Sếp Mộ, anh nhất định sẽ không để người ta uổng công chịu ấm ức đúng không?
Mộ Diệc Thần:
-Khụ!
Không chút phòng bị, đột nhiên thấy bộ dạng làm ra vẻ nũng nịu của Tô Vũ Đồng, suýt chút bị sặc rồi.
Người phụ nữ này vì muốn mình chống lưng cho cô, còn thật sự chịu bỏ vốn ra, giọng điệu buồn nôn như vậy cô cũng có thể nói ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.