Thấy dáng vẻ vừa hát vừa nhảy của cô, Tô Vũ Đồng cười lắc lắc đầu. Trước kia Nghiên Nghiên là cô gái đoan trang biết bao, bị Chân Hi làm lệch lạc rồi. Buổi trưa, Nghiên Nghiên đến như đã hẹn, xách theo hai hộp cháo trắng nóng hổi và cầm thêm chiếc sạc điện thoại, cười nói xinh đẹp đến trước giường của Tô Vũ Đồng, tinh nghịch gào to: “Nữ thí chủ, tôi đưa cơm chay đến cho cô đây!” “Phụt!” Tô Vũ Đồng không kiềm chế được, cười thành tiếng, khiến miệng cô đau méo xệch đi. Trần Nghiên Nghiên thấy bộ dạng của cô, vội vàng đặt đồ xuống, lo lắng lập tức đỡ lấy mặt cô, sốt sắng nói: “Mau để mình xem xem vết thương có bị rách không?” Thấy cô lo lắng, Tô Vũ Đồng lắc lắc đầu tỏ ý mình không sao. Trần Nghiên Nghiên bỏ mặt cô ra, cốc vào đầu mình, tự trách nói: “Đều tại mình, trêu cậu cười làm gì, thật là ngốc nghếch mà.” “Đây là một đồ ngốc đáng yêu.” Trong lúc cô đang tự trách, Cung Thiếu Dương như làn gió xuân, trên gương mặt mang nụ cười đi vào. Nghe thấy tiếng anh, Trần Nghiên Nghiên lập tức ngạc nhiên quay người: “Bác sĩ Cung, sao anh lại đến đây?” Nụ cười Cung Thiếu Dương nhã nhặn: “Đến xem xem tình trạng hồi phục của cô Tô.” Từ tối qua anh luôn đợi Trần Nghiên Nghiên gọi điện cho mình, nhưng cô vẫn không gọi, vừa hay Mộ Diệc Thần gọi điện cho anh, bảo anh đến kiểm tra tình trạng của Tô Vũ Đồng, cho nên anh mượn cớ đến. Vừa nãy ở bên ngoài phòng bệnh thấy hai người các cô cười cười nói nói, anh cảm thấy Trần Nghiên Nghiên là cô gái rất ngây thơ và đáng yêu, so với những cô gái mà trước kia anh qua lại mà nói, quả thực là hiếm có khó tìm. Dựa vào hoàn cảnh gia đình, năng lực ưu tú lại thêm vẻ ngoài cuốn hút của anh, có biết bao cô gái muốn được lôi kéo chút quan hệ với anh. Nếu như anh đưa số điện thoại cho họ, bọn họ nhất định không chờ được mà muốn liên hệ với mình, vậy mà Trần Nghiên Nghiên lại không liên lạc với anh, cho nên anh mới nói cô là đồ ngốc đáng yêu. “Hi hi, vừa làm anh chê cười rồi.” Trần Nghiên Nghiên không hề biết suy nghĩ của Cung Thiếu Dương, đỏ mặt nói. Cung Thiếu Dương thấy cô xấu hổ, cười nói: “Không đâu, tôi rất thích sự thành thật của cô.” Câu nói này của anh làm Nghiên Nghiên rất bất ngờ, sự xấu hộ trên gương mặt lại tăng thêm mấy phần. Cung Thiếu Dương thấy vậy liền biết cô là một cô gái hay thẹn thùng, sợ cô sẽ lại xấu hổ nên không trêu cô nữa, chuyển ánh mắt đến Tô Vũ Đồng đang ở trên giường, hỏi: “Cô Tô, đỡ chút nào chưa?” Tô Vũ Đồng gật đầu với anh, thể hiện mình không có chỗ nào không khỏe. Cung Thiếu Dương nghe cô nói vậy, cười với cô, nói: “Mở miệng ra tôi xem nào.” Tô Vũ Đồng biết anh muốn xem tình trạng hồi phục của vết thương, vậy là gật đầu làm theo.
Cung Thiếu Dương bật chiếc đèn nhỏ cầm tay kiểm tra kĩ càng vết thương của Tô Vũ Đồng, nói: “Không tồi, nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, cố gắng kiềm chế đừng phát lên tiếng.” Sau đó, liền đưa ánh mắt lên người Trần Nghiên Nghiên, nói: “Cô theo tôi ra ngoài một lát.” Trần Nghiên Nghiên tưởng rằng anh muốn nói với mình tình trạng của Tô Vũ Đồng, không chút chần chừ, theo anh ra ngoài phòng bệnh. Đứng ngoài hành lang, Cung Thiếu Dương bỗng nhiên hỏi cô: “Tối có rảnh không?” Trần Nghiên Nghiên bị anh hỏi như vậy, phút chốc ngây ra, đờ đẫn tại chỗ. Anh như vậy có ý gì, muốn hẹn mình à? Sao lại cảm thấy như đang mơ vậy. Không chân thực, thật sự không chân thực chút nào! Nhất định là cô nghe nhầm rồi. Thấy cô đờ đẫn đứng đó, nụ cười Cung Thiếu Dương trở nên rất dịu dàng: “Cô không cần căng thẳng, nếu như không rảnh, lần sau tôi lại hẹn cô.” Anh rất thích cô gái này, không muốn ép buộc cô. “Ô!” Trần Nghiên Nghiên chưa từng yêu đương, không có chút kinh nghiệm nào, vẫn còn chưa định thần lại sau câu nói của Cung Thiếu Dương, ngờ nghệch đáp. Trông thấy dáng vẻ chậm chạm của cô, Cung Thiếu Dương cười quay người rời đi. Sau khi Cung Thiếu Dương đi, Trần Nghiên Nghiên cả mặt không tin được quay người về phòng bệnh, mặt ngờ nghệch nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Véo mình một cái đi.” Tô Vũ Đồng không biết cô bị sao, mắt đầy nghi vấn. “Làm ơn, cậu véo cái đi.” Trần Nghiên Nghiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Vũ Đồng. Cô muốn biết vừa rồi có phải là mơ không? Bác sĩ trẻ tuổi giỏi giang nhất Giang Thành, lại hẹn cô. Không chịu nổi ánh mắt của cô, Tô Vũ Đồng lập tức đưa tay véo cô một cái. “A!” Trần Nghiên Nghiên đau kêu lên một tiếng, nhưng trên mặt lại có một niềm vui không thể xóa đi. Tô Vũ Đồng thấy bộ dạng cô như vậy, liền nhớ đến hình ảnh Cung Thiếu Dương vừa gọi cô ra ngoài, tỏ ra đã hiểu rồi, cười típ mắt nhìn Trần Nghiên Nghiên. “Ai ya, cậu có thể đừng nhìn mình như vậy được không?”
Gương mặt Trần Nghiên Nghiên phút chốc đỏ lên, lại chưa đánh đã khai. Tô Vũ Đồng cười lấy điện thoại, gõ mấy chữ: “Không tồi, không tồi.” Một người là y tá, một người là bác sĩ, thực sự quá hợp. Trần Nghiên Nghiên bị câu nói này của cô làm xấu hổ vô cùng, cắn môi quở trách nói: “Đừng nói bừa, không phải thế đâu.” Anh là một bác sĩ giỏi, sao có thể để ý đến một y tá nhỏ bé như cô, nhỡ người ta không phải ý đó thì sao? Tô Vũ Đồng cười cười, không đánh chữ nữa, chỉ vào hộp cháo trắng, lại chỉ vào bụng mình. Tính Nghiên Nghiên thẹn thùng, nói nhiều cô sẽ càng ngại, vẫn nên để cô từ từ tự tiêu hóa đi. Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng chỉ vào hộp cháo, lập tức giúp cô bưng qua, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn. Chiều Nghiên Nghiên đi làm, Tô Vũ Đồng một mình nằm trên giường, nhìn ngơ ngẩn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lúc này điện thoại reo lên tiếng videocall. Cô quay người cầm điện thoại lên nhìn là Chân Hi, khóe miệng kéo lên cười, ấn mở videocall. Trong màn hình Chân Hi vẫn luôn xinh đẹp như vậy, nhìn thấy Tô Vũ Đồng mặc áo bệnh nhân mặt mày thương xót: “Tình yêu ơi, chuyện của cậu Nghiên Nghiên đã nói với mình, cậu chịu khổ rồi.” Tô Vũ Đồng lắc lắc đầu cười với cô, tỏ ý không khổ. “Mình gửi cho cậu nhân sâm ở núi Trường Bạch, còn có mấy loại thuốc bổ, cậu nhận xong nhất định phải uống đó.” Thôi Chân Hi biết Tô Vũ Đồng không thể nói chuyện, nên nói một mình, ánh mắt luôn chăm chú nhìn biểu cảm gương mặt của cô, để đoán ý cô muốn biểu đạt. Nghe lời Thôi Chân Hi nói, Tô Vũ Đồng cảm động gật gật đầu. “Chăm sóc tốt cho bản thân, đợi khi công ty mình đi vào nề nếp, mình sẽ đến thăm cậu.” Thôi Chân Hi không muốn Tô Vũ Đồng mệt quá, nói xong câu đó, liền làm động tác tạm biệt với cô. Tô Vũ Đồng cười, cũng tạm biệt lại. Vừa ngắt cuộc gọi, Tô Vũ Đồng liền thấy anh chàng giao hàng mang một bó hoa tươi đến, mặt cười nhẹ nói: “Chào cô, cô là Tô Vũ Đồng phải không?” Tô Vũ Đồng gật gật đầu. Anh chàng giao hàng cười đặt bó hoa vào tay Tô Vũ Đồng, lấy đơn và bút ra nói: “Mời cô kí nhận.” Tô Vũ Đồng không vội kí nhận, dùng bút viết một câu: “Xin hỏi đây là ai tặng vậy?” Từ bé đến lớn chỉ có năm 7 tuổi ở trên đảo Maldives, Lucas từng tặng cô một bó hoa dại, sau đó mười mấy năm cô chưa từng nhận được hoa, rốt cuộc là ai? Anh chàng giao hàng đọc xong chữ cô viết, cười nói: “Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giao hàng, còn về ai tặng, tôi cũng không rõ, nhưng tôi thấy trong bó hoa này hình như có tấm thiệp, có lẽ bên trên có câu trả lời mà cô muốn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]