"Ngải Nhi!"
Hoàng phu nhân vào phòng làm việc của Hạo Thiên thì gặp cô đang ngồi ở bàn tiếp khách. Cô vẫn xinh đẹp dù đang mang thai những tháng đầu thai kì. Thấy bà đi đến, cô liền đứng dậy cười, trên nét mặt vẫn có chút ngượng khi gọi bà là "mẹ"
"Mẹ! Mẹ đến rồi?"
"Ngồi! Ngồi đi con!"
Cả hai cùng nhau ngồi xuống, bà nhìn cô bây giờ mà lòng ngập tràn hạnh phúc, quên đi cả những lo lắng. Tay bà nắm lấy tay cô, cười bảo
"Cảm ơn con! Con đã vì thằng bé mà chịu vất vả rồi!"
"Không có gì đâu ạ!"
"Phải rồi! Hạo Thiên đâu con?"
Ngải My nhìn xung quanh một lúc rồi nhìn bà đáp
"Anh ấy nói anh ấy có việc, lát nữa sẽ xuống đây ạ!"
Đã đến lúc rồi, mình vẫn là nên giải thích cho con bé hiểu trước khi quá muộn. Ngải My, mẹ biết sự thật này đối với con, có thể là vô cùng tàn nhẫn, mẹ xin lỗi vì đã giấu con suốt một thời gian dài như vậy. Mẹ không dám mong con tha thứ cho mẹ, chỉ mong con hãy hiểu cho Hạo Thiên, đừng vì hiểu lầm này mà bỏ rơi nó, nó sẽ tuyệt vọng mất
"Ngải Nhi à, mẹ"....
"Này! Cô kia! Tôi đã nói không được vào mà! Cô kia!"
Chuyện gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến. Hải Anh xuất hiện rồi, cô ta đẩy luôn cả tên bảo vệ vô dụng rồi xông tận vào phòng làm việc của Hạo Thiên
"Bỏ tôi ra!"
Cả ba chạm mặt nhau. Hoàng phu nhân vừa nhìn thấy cô ta nhếch mép cười thì trái tim đã đập loạn xạ lên vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-vi-hon-the-kho-chieu/1750055/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.