"Hải Anh! Cô thật độc ác mà! Tại sao cô lại làm vậy chứ?"
Trước cửa phòng cấp cứu, Lục Thần thì đứng gục đầu bên tường gần cửa, Ngải My thì khóc ròng liên tục lay người Hải Anh. Cô ta đứng ngây ra như không còn linh hồn nữa
Mình đã làm gì vậy? Mình đã..chính tay mình đã cầm dao đâm anh ấy sao? Mình đã làm gì thế này? Anh ấy là người mình yêu kia mà?
Cô ta nhìn bàn tay dấy máu của mình mà rơi lệ. Hoàng phu nhân từ xa đi vội đến, thấy cô ta liền không kiềm được cơn giận mà vung tay tát vào mặt cô ta
"Cô còn dám ở đây nữa sao hả?"
Hải Anh ôm mặt gục đầu không nói lời nào. Ngải My nhìn thấy bà ấy thì lập tức ôm bà khóc nức nở
"Dì Hoàng! Con xin lỗi! Lại là tại con mà anh ấy mới bị thương!"
Bà ôm cô vào lòng xót xa, khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn nhu bảo
"Ngải Nhi của ta ngoan! Không phải tại con mà!"
Hải Anh nhận ra mình thật sự đã quá thừa thải ở nơi này. Cô cảm thấy bản thân mình giống như người vô hình, quá nực cười. Trong một gia đình giàu có có mẹ chồng yêu thương con dâu hết mực, chồng vì vợ mà sẵn sàng hi sinh, có vợ thì lúc nào cũng được bảo bọc yêu thương. Trong mắt họ, cô ta nhận ra mình chẳng là gì, vô cùng dư thừa.
Hải Anh cúi đầu lặng lẽ bỏ đi
[...]
"Ngải My?"
Cô vẫn luôn ngồi bên giường cho đến khi Hạo Thiên tỉnh dậy, nhưng vì kiệt sức nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-vi-hon-the-kho-chieu/1750052/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.