Chương trước
Chương sau
Chương 3030

Người mở cửa là Diệu Miêu, sắc mặt cô ấy nặng nề, nói: “Linh Linh, sao cô lại tới đây?”

“Phó Thanh Viên đâu? Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bảo cậu ta nói cho tôi biết.”

“Linh Linh, Phó Thanh Viên… Bây giờ rất không ổn, từ lúc cậu ấy trở lại đã tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống, tôi cũng rất buồn rầu. Bây giờ cậu ấy cũng không để ý đến tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Lúc cậu ấy trở về, trên người còn bị thương, có hỏi cậu ấy thế nào cũng không chịu nói.”

“Cô có biết chút gì không?”

“Tôi biết Cố Thành Trung vẫn luôn †ìm Phó Thanh Viên để hỗ trợ, sau đó mới biết sư phụ tôi… Cũng chính là mẹ cô bị Carlo bắt đi. Sư phụ nuôi tôi nhiều năm như vậy, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, vốn phải là tôi đi, nhưng Phó Thanh Viên lại làm tôi hôn mê, đi thay tôi, trở về thì trở thành dáng vẻ này.”

“Các người… Các người rốt cuộc có bao nhiêu chuyện gạt tôi?”

Bước chân của Hứa Trúc Linh lảo đảo, hôm nay mới biết mẹ mình là sư phụ của Diệu Miêu.

Thì ra ban đầu Diệu Miêu tiếp cận cũng là vì bảo vệ cô.

“Tôi thật sự không phải cố ý, làm sao bây giờ?”

“Tôi đi hỏi!”

Cô trực tiếp xông vào phòng ngủ, ra sức đập cửa, cửa đã khóa trái từ bên trong.

“Phó Thanh Viên, Cố Thành Trung rốt cuộc thế nào rồi, cậu nói cho tôi biết đi! Bất luận kết quả tốt xấu ra sao, tôi cũng có thể tiếp nhận. Tôi sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, anh ấy bây giờ ở nơi nào!”

“Các người rốt cuộc đã làm cái gì vậy, nói đi! Cố Thành Trung hiện giờ đang ở đâu, còn có Phó Thiết Ảnh nữa, mẹ tôi đâu… Van xin cậu hãy nói cho tôi biết có được hay không. Cậu đi ra đi. “

Thấy Phó Thanh Viên vân chậm chạp không chịu đi ra, cô không ngừng đập cửa, cho dù đập đến nỗi cánh tay đau đớn, cuối cùng chết lặng mất đi tri giác, nhưng cô vần không để ý, ra sức đập.

Cuối cùng dùng hết sức lực đập mạnh một cái, cửa rốt cuộc cũng bị đập văng, nửa người của cô cũng cứng lại, vô cùng đau đớn, cổ tay đã sớm bị đập sưng đỏ.

Bên trong căn phòng đen thui một mảnh, rõ ràng là ban ngày nhưng từ trong ra ngoài đều được kéo rèm cửa sổ cẩn thận, một tia ánh sáng mặt trời cũng không đi vào được.

Phó Thanh Viên ngồi xổm ở một góc, ôm lấy mình thật chặt, vùi đầu vào trong đầu gối, tựa như đã mất đi tất cả cảm giác đối với cái thế giới này.

Cậu ta giống như là đứa trẻ trơ trọi, gặp phải chuyện đáng sợ nhất.

Hứa Trúc Linh vọt tới, liều mạng lắc người cậu ta, câu ta mới ngước khuôn mặt tái nhợt lên.

“Cố Thành Trung đâu? Cố Thành Trung đâu?”

Cô liều mạng kêu gào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Phó Thanh Viên, cậu đừng dọa tôi.”

Diệu Miêu thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu ta, trái tim dâng lên tới cổ họng.

Phó Thanh Viên giống như không nghe thấy vậy, mờ mịt luống cuống nhìn Hứa Trúc Linh, đáy mắt lóe lên ánh sáng sợ hãi.

Mặc cho Hứa Trúc Linh truy hỏi, cậu ta vẫn không nói một câu, Diệu Miêu đột nhiên chú ý thấy trong lỗ tai cậu ấy có máu.

“Cậu… Có phải không nghe được hay không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.