Chương trước
Chương sau
Chương 1901
“Đừng để Trúc Linh biết được chuyện tôi với cậu gặp mặt, hiểu rồi chứ?”
“Con rể hiểu. Con rể sẽ giữ bí mật giúp mẹ vợ. Nhưng con hiểu Trúc Linh.
Cho dù hiện giờ mẹ vợ có dáng vẻ thế này, Trúc Linh cũng sẽ không ghét bỏ.
Từ nhỏ cô ấy đã không có được tình yêu thương của bố mẹ đẻ, ở nhà họ Hứa gặp vô số khó khăn. Mẹ không biết là cô ấy hy vọng có được tình yêu hoàn chỉnh của mẹ thế nào đâu. Cô ấy ngưỡng mộ những đứa trẻ khác.”
“Mẹ cảm thấy cô ấy không thích. Đó chỉ là suy nghĩ của mẹ mà thôi. Bất kể mẹ xuất hiện lúc nào, bất kể mẹ xuất hiện bao lâu, đối với cô ấy mà nói đều là một loại ban ơn.”
Tiếng Cố Thành Trung dừng lại, trên mặt Bạch Nhược Minh Lan dần dân lộ ra vẻ phức tạp và đau khổ, dường như bà ấy đang đấu tranh gì đó.
Sao bà ấy có thể không muốn gặp Hứa Trúc Linh chứ? Bà ấy luôn canh cánh trong lòng, nhưng mỗi lần lại chỉ dám ở trong bóng tối lén lút nhìn.
Chứng kiến Hứa Trúc Linh từ từ lớn lên, nhìn thấy cô ấy càng ngày càng xinh đẹp, Bạch Nhược Minh thường xuyên lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng mà, cho dù bọn họ nhận nhau thì không lâu sau đó cũng sẽ là sinh ly từ biệt. Vậy thì cần gì phải thế chứ?
“Lòng tôi đã quyết, cậu không cân khuyên tôi. Cậu quay về đi. Coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
Bà ấy lau khóe mắt. Nước mắt mới vừa từ trong mắt rơi ra liền lập tức bị bà ấy lau sạch.
Bà ấy là một người hiếu thắng, không cho phép bản thân được yếu đuối.
Bà ấy tên là Bạch Nhược Minh Lan, nhưng trên người lại chảy dòng máu của nhà họ Quý.
Cố Thành Trung đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ đến gì đó.
“Mẹ vợ, có người nhờ con rể hỏi mẹ một câu.”
“Câu gì?”
“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trả qua chuyện gì mới khiến cô ta biến thành dáng vẻ hiện giờ?”
“Chuyện này…”
Bạch Nhược Minh Lan ngẩn người, [ một hồi lâu không tiếp lời.
Bà ấy nhíu mày, liếc nhìn Cố Thành Trung: “Là Phó Thanh Viên hỏi phải không?”
“Chính là người em trai thứ năm của con. Cậu ấy là người đáng để nhờ cậy cả đời.”
“Tôi từng nghe Diệu Miêu nhắc tới.
Quả thật là người không tệ. Đáng tiếc là một kẻ ngốc. Hây, có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới không tính toán những chuyện đó của con bé.”
“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trải qua chuyện gì?” ; “Tôi từng đồng ý với con bé, không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Đây là lời hứa của tôi với con bé. Người em trai thứ năm đó của cậu có lòng thì tự mình từ từ mở lòng của Diệu Miêu. Diệu Miêu cũng là người đáng thương, nhưng lòng dạ con bé không xấu.”
“Được, con sẽ chuyển lời.”
Cố Thành Trung cung kính nói, xoay người rời đi.
Anh nói lại nguyên vẹn lời của Bạch Nhược Minh Lan với Phó Thanh Viên.
Phó Thanh Viên nghe vậy thì trong lòng run rẩy mạnh mẽ.
Chắc chắn cô ấy đã gặp phải chuyện vô cùng tuyệt vọng, không thể nhắc tới.
Vết thương này chôn sâu trong tim, nhìn thì giống như đã khỏi hoàn toàn, chỉ cần bị người khác nhắc tới, thì chẳng khác nào rắc muối vào vết thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.