Chương trước
Chương sau
Chương 1803
“Anh…
Phó Thiết Ảnh đã tức đến nghẹn ngào mà không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Từng lời nói của Cố Thành Trung như một mũi kiếm xuyên thấu đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Nhưng anh nào phản bác l Thành Trung đ †a vân không có cách ại, bởi vì … những gì Cố ã nói đều là sự thật.
Anh ta muốn xin giấy chứng nhận, nhưng Châu Vũ vẫn chưa đủ tuổi hợp pháp.
Lại còn mộ quyết được!
† ông bố vợ chưa giải Cố Thành Trung cách Hứa Trúc Linh mười tuổi, còn anh ta là 13 tuổi. Ba tuổi là đã có khoảng cách thế hệ rồï, khoảng cách thế hệ của anh ta cũng chẳng biết là lớn đến thế nào.
“Được, được rồi, mau ăn đi, đùa giỡn cũng có mức độ thôi. Em vẫn rất có hy vọng mà nhỉ, tình yêu chú cháu mà.”
“Hừ, đợi hai năm nữa kết hôn là có thể sớm chiều ở bên nhau rồi. Anh nhớ bố vợ của em hình như không lớn hơn em mấy tuổi, ông ấy có gọi em là anh em không?”
Cố Thành Trung tiếp tục đâm chọt.
Hứa Trúc Linh thử liếc nhìn khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh, nó tăm tối như một đám mây đen, giống như một quả lựu đạn sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Tim cô như muốn thắt lại vì sợ Phó Thiết Ảnh sẽ đứng dậy lật bàn.
Cô đẩy đẩy Cố Thành Trung, nhưng trên mặt anh lại nở một nụ cười nhàn nhạt, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hai anh em chỉ nhìn chằm chằm nhau như vậy, không khí thật kỳ quái.
Hứa Trúc Linh cắn đũa, nghĩ đến giò bò trong nồi, nếu giờ không ăn thì sẽ bị quá lửa.
Nhưng trông bọn họ như sắp sửa đánh nhau đến nơi rồi nên cô cũng không dám ăn.
“Sao các anh không ra ngoài mà đánh, em khó khăn lắm mới chuẩn bị xong nồi lẩu.”
Cô nuốt nước miếng, vốn muốn nói: “Hai người ăn xong rồi hằng đánh nhau”, nhưng không biết tại sao, lời vừa ra đến khóe miệng liền thay đổi.”
Hừm… Cô muốn độc chiếm nồi lẩu.
Cố Thành Trung cười nói: ‘Phó Thiết Ảnh, nếu em không nhịn được cơn giận này thì em thật sự quá tệ. Đây không phải là một mình anh vu khống em mà là sự thật mà vô số người biết được thì sẽ công kích em. Có công kích em cũng không sao, nhưng nếu là công kích người phụ nữ của em thì mới không tốt.”
Phó Thiết Ảnh hung hăng nheo mắt.
Đang tranh luận về đạo lý với anh ta sao?
Rõ ràng là để trả đũa việc anh ta vừa vạch trần chỉ số IQ thấp của Hứa Trúc Linh, nhưng Cố Thành Trung nói điều đó thật dõng dạc như thể là đang vì lợi ích của anh ta vậy.
Anh ta gõ bàn nói: “Tôi đã nhớ rồi, tôi sẽ không nhãn nhịn. Người khác có thể chỉ trích tôi nhưng nếu chỉ trích người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ xé xác người đó.”
“Hừ, quả nhiên là anh em một nhà, anh cũng nghĩ như vậy. Được rồi, mau ăn đi, nếu không nước miếng của Trúc Linh sẽ chảy ra mất.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm trước đi. Trên đời không có chuyện gì mà không giải quyết được băng một bữa lẩu. Nếu có thì hai bữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.