Chương trước
Chương sau
Dì và Trúc Linh rất giống nhau, cháu dường như đã biết tính cách của cô Bạch mà mình chưa gặp mặt ra sao rôi.”
“Ừm, tuy từng người chúng ta đều lớn lên bên cạnh cha mẹ, nhưng tính cách của chúng ta rất giống nhau. Chủ yếu là bởi vì, tính khí bố mẹ của chúng †a cũng là như thế, ai cũng không thể nhường nhịn nhau cả, mạnh mẽ tùy hứng, thích trói buộc người khác băng suy nghĩ của bản thân, với cái cớ là vì muốn tốt cho đối phương. Cuối cùng, không ai chịu được ai nữa, sau đó cũng là mỗi người mỗi ngả rồi.”
“Tính hai anh cháu cũng không phải như vậy mà là chúng ta đã học theo những thói hư tật xấu của chúng nó. Rốt cuộc là sai ở đâu, hay là không sai ở đâu cả? Cảnh An, có phải cháu cảm thấy cô rất tuyệt tình khi không đồng ý giúp tập đoàn Cố Linh không?”
“Giới thương trường và chính trị vốn dĩ đều rất phức tạp, những chuyện tưởng không liên quan gì tới nhau lại có trăm ngàn mối liên kết. Hiện giờ nhà họ Quý cây cao đón gió lớn, bố cũng đang trong giai đoạn cạnh tranh bầu cử, cô làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Từ trước đến nay cô chưa từng tàn nhân với ai. Cô là người mềm lòng nhất mà cháu từng gặp.”
“Chỉ có mình cháu thấy cô là người mềm lòng.”
“Có cả chú nữa ạ. Chú ấy và cháu có mấy lần nói chuyện riêng với nhau có nhắc đến cô, chú ấy nói cô là con nhím có gai. Trông cả người có vẻ toàn là gai nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm yếu. Cô, gia đình này không thiếu đàn ông, có một số chuyện nên để đàn ông làm, cô vất vả quá rồi.”
` Quý Cảnh An đau lòng nói.
“Đầu là người một nhà, mọi người đều cố gắng. Cô chỉ muốn làm chút chuyện cho Tần Nhâm Thành thôi. Cháu đi xuống dưới đi, cô muốn ngồi yên tĩnh một mình.”
Quý Thiên Kim xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, bà †a tức ngực, thở dốc, thậm chí còn có lúc cảm giác không thở nổi.
Lúc này Quý Cảnh An mới quay người đi, trong thoáng chốc thư phòng chỉ còn lại một mình Quý Thiên Kim.
Mặt trời ngả bóng về tây, bóng hoàng hôn im lên khung cửa sổ.
Ánh mắt Quý Thiên Kim sáng lên, bà ta nói thâm trong lòng: “Tần Nhâm Thành, rốt cuộc bây giờ tôi nên làm gì?
Đúng hơn thì bây giờ tôi còn làm được gì nữa?”
Sau khi Hứa Trúc Linh trở về, ông chủ của tiệm hoa là Ngụy Ảnh cũng đã rời đÌ.
Ngụy Ảnh, Hắc Ảnh, hai cái tên từa tựa nhau.
Châu Vũ cứ bàn bạc về người tên Ngụy Ảnh kia vì anh ta có rất nhiều điểm giống với Dương Việt, có nhiều khi cô tưởng nhầm Ngụy Ảnh là Dương Việt.
Cô luôn cảm thấy linh hồn của Dương Việt ở trên cao đang cho cô một chút an ủi.
Hứa Trúc Linh cũng không biết giải thích với cô thế nào về chuyện Dương Việt và Ngụy Ảnh chính là một người nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy quen thuộc.
Cô không thể giương mắt đứng nhìn Châu Vũ bị người ta nhắm tới.
Cô suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một lý do, cô bảo Châu Vũ đi London học một tháng, về phía bố của cô ấy Hứa Trúc Linh có thể nói giúp một tiếng.
Châu Vũ rất kinh ngạc khi nghe thấy thông tin này, ai cũng muốn đi theo đầu bếp Gordon để học hỏi và đương nhiên cô cũng không phải là ngoại lên.
Nhưng… cô phải rời khỏi Đà Nẵng một tháng. Lớn như vậy rồi nhưng cô chưa lần nào ra nước ngoài lâu như vậy.
“Có thể đợi tới kỳ nghỉ Tết không ạ?
Còn mấy ngày nữa là được nghỉ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.