Chương trước
Chương sau
Chương 1491
Anh ta không có trải nghiệm cảm xúc của Cố Thành Trung và cho dù anh †a có phong thái tuyệt vời đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng thắn.
Lời nói thẳng thắn mà anh ta nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Châu Vũ tức chết rồi.
“Anh Trung, nơi này không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
Châu Vũ không quan tâm tới thân phận của anh ta, cô ấy chỉ quan tâm đến mặt mũi của Hứa Trúc Linh bằng không cho dù anh ta có là ông vua đi nữa cô ấy cũng muốn quát lớn đuổi ra ngoài.
ˆ Nhận thấy sự tức giận của cô ấy, Hắc Ảnh cũng hung hăng cau mày và cũng thấy tức giận.
Anh ta làm như vậy rõ ràng là giúp cô ấy.
Anh ta đang chuẩn bị nói tiếp thì Hứa Trúc Linh không nhìn nổi nữa chạy nhanh vào hòa giải.
“Anh đã đến rồi sao? Chúng ta ra ngoài trước để Châu Vũ ăn một chút gì đó.”
“Cũng được.”
Giọng điệu của Hắc Ảnh dịu đi, ở trước mặt Hứa Trúc Linh vẫn còn muốn ngụy trang một chút.
Hứa Trúc Linh võ võ bả vai Châu Vũ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, sau đó lập tức kéo Hắc Arnh rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Trúc Linh tức giận nhìn anh ta nói: “Cố Thành Trung, anh không nói thật thì sẽ chết sao?”
“Anh có nói sai gì sao? Dương Việt đã chết rồi, nói với cô ấy chỉ có lợi không có hại, em cũng không hy vọng cô ấy lãng phí năm năm trên người sống thực vật, đúng không?”
“Đương nhiên em không hy vọng như vậy, nhưng em sẽ dùng phương pháp uyển chuyển để khuyên bảo cô ấy, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của cô ấy chúng ta cũng chỉ có thể cho cô ấy một lời khuyên thôi. Nào có ai lại thẳng ra như vậy, không ai nói như thế, anh còn cảm thấy tốt, không phải anh đã xát muối vào vết thương của cô ấy hay sao?”
Người cô ấy yêu căn bản không phải Dương Việt.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe thế không hiểu chuyện gì cả, có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn anh ta.
Hắc Ảnh tự biết chính mình đã nhiều rồi, nhịn không được mấp máy cánh môi.
Hình dáng đôi môi mỏng gợi cảm xinh đẹp, mím chặt lại thành một ranh giới lạnh lùng.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ lại, tại sao anh ta lại tức giận chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
“Cố Thành Trung….anh làm sao vậy?
Hình như cảm xúc của anh không được đúng cho lắm.”
“Không có gì, tập đoàn còn có nhiều việc cần xử lý, anh đi trước, em chăm sóc tốt cho bản thân, có rảnh anh lại tới thăm em.”
“Được, vậy anh chú ý an toàn.”
Cô nhìn anh ta nhanh chóng rời đi, bóng dáng hờ hững không nói nên lời, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa ngàn bước.
Hứa Trúc Linh suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được manh mối gì nhưng vẫn cảm giác được có chút không thích hợp.
Lúc cô trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Châu Vũ vừa ăn vừa rơi lệ.
Nước mắt như những viên trân châu rời xuống bát cháo làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Cô bước tới ôm cô ấy vào lòng, xoa dịu cảm xúc của cô ấy rồi nói: ‘Lời nói của Cố Thành Trung thật sự không tốt, nhưng anh ấy nói đúng. Người thân và bạn bè của em không muốn em lãng phí thời gian dài như vậy cho Dương Việt.
Hơn nữa, thích và yêu là hai chuyện khác nhau, yêu rồi lập gia đình lại càng không giống nhau. ˆ “Cho dù bây giờ Dương Việt còn sống, cho dù tỉnh lại được, chị cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ.”
“Tại sao chứ?” Châu Vũ nghẹn ngào nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.