Chương 1326
Trúc Linh, anh rất nhớ em, thật sự…
rất nhớ em.
Hứa Trúc Linh tự bộc bạch với chiếc điện thoại hai tiếng đồng hồ, bên ngoài có người gõ cửa, cô mới lưu luyến tắt điện thoại.
Mà Cố Thành Trung vẫn luôn nhìn điện thoại di động, di động đã tắt mười mấy phút anh vẫn chưa phục hồi tinh thân.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi… Trúc Linh, chờ anh.
Tạ Quế Anh chờ suốt cả đêm vẫn chưa thấy Cố Thành Trung trở về.
Mỗi lần gọi điện thoại tới đều là Khương Anh Tùng nghe máy, nói là Cố Thành Trung đang bận làm việc.
Cô ta vẫn luôn ngồi trên sô pha đợi anh…
Chờ mãi không thấy người đâu, chỉ mong có một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng tốt rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô ta đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô ta chưa kịp nhìn xem là ai gọi đến đã vội vàng nhấn nghe máy.
“Cố Thành Trung…”
“Là tôi, Phó Minh Nam…”
Năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại như một cơn ác mộng…
Phó Minh Nam, chính là ông ta đã cầm tù cô ta, nhốt cô ta bên cạnh bệnh nhân tâm thần suốt hơn hai mươi năm!
Khi Tạ Quế Anh nghe được bốn từ này, suýt nữa đã ném điện thoại đi.
“Ông… ông muốn làm gì hả? Tôi và ông chẳng liên quan gì đến nhau cải”
“Có liên quan hay không không phải do cô nói mà do tôi quyết định. Cô nghĩ chỉ dựa vào chút thủ đoạn của cô đã làm nên chuyện ư? Tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cô ra sức, lúc cần thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/302846/chuong-1321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.