Chương 1298
Trong sáu năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Có điều đã không sao rồi, anh ta san bằng nhà họ Phó, cũng cách xa Jane De Kettering.
Anh ta không cần phải bán mạng vì bất kỳ ai nữa, có thể sống cả đời ở thị trấn nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài này.
Anh ta có thể không cần danh lợi, không cần vinh hoa quý phú, chỉ muốn cùng cô sống vui vẻ bên nhau trọn đời.
Phó Minh Tước quỳ một chân ở trước mặt cô, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, là một người đàn ông nhưng hốc mắt đã ẩm ướt.
“Ngọc Diệp, chúng ta sống ở đây có được không, chúng ta không chia xa nhau nữa, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, được chứ?
Ngày tháng sống ở đây sẽ nghèo khó một chút, nhưng sẽ không có ai quấy rầy!”
“Minh Tước… mấy năm nay, anh sống không vui vẻ sao?”
Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự đau khổ của anh ta, trong lòng cũng không thoải mái.
Vậy mà… có sự đau đớn không khác nào bản thân phải chịu!
“Không, rất vui vẻ! Bởi vì biết em vẫn luôn ở đây, có em ở bên anh khiến anh rất vui. Em không biết đâu, thấy em tỉnh lại, anh sắp vui đến điên rồi! Ngọc Diệp, ở bên anh, cả đời đừng rời bỏ anh. Không ai có thể cướp em đi từ bên cạnh anh, ngay cả Diêm Vương cũng không thể!”
Anh ta nói ra từng câu từng chữ, câu nói cuối cùng có chứa sự tàn ác rất sâu sắc.
Việc mà bây giờ anh ta làm, chẳng phải là đòi người từ chỗ Diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/302818/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.