Chương trước
Chương sau
Chương 1220
Những ngón tay cầm tạp chí, vô thức siết chặt lại.
“Cậu… cậu xem xong chưa? Tắt đèn đi ngủ nhé?”
“ừ”
Diên phát ra một tiếng mũi, sau đó đặt đồ xuống, tắt đèn ở đầu giường.
Trong phòng, đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Halley nghe thấy hơi thở nặng nề của mình, bởi vì căng thẳng.
Tất cả những điều này đều quá ảo tưởng rồi, cũng vô cùng chân thật.
Những thứ này, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh ta không dám làm nhục Diên.
Trong mơ, cũng chỉ là năm tay ôm ấp, nếu như không cẩn thận hôn lên miệng, ngày hôm sau đều oán hận mình một ngày.
Cho rằng thái độ của mình không đoan chính, đã dở trò lưu manh.
Cậu ta trong lòng mình, là một tồn tại không thể phá vỡ được.
Hai người nằm trên một chiếc giường, nhưng khoảng cách giữa hai bọn họ rất lớn, không ai tiến lại gần một chút.
Trong bóng tối, Halley nói: “Tôi… tôi có mơ cũng chưa từng nghĩ tới, vậy mà tôi có thể nằm ngủ cùng giường với cậu. Diên, tôi sẽ cố hết sức, cho cậu tất cả những gì mà cậu muốn”
¡ sao? Vậy anh thì sao?”
“Tôi? Chỉ cần cậu vui, thì tôi cũng vui. Hạnh phúc của cậu, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi”
“Nhưng anh, cuối cùng vẫn không có được thứ mà mình muốn”
“Diên, thật sự yêu một người chính là thành toàn và buông tay, mà không phải là chiếm hữu. Lúc trước cậu rất hiểu, nhưng sao lại càng ngày càng không hiểu vậy? Có điều cũng đúng, trước kia cậu rất rộng lớn, nguyện ý hy sinh chính mình, thành toàn cho tất cả mọi người, nhưng không ai quan tâm đến sự hy sinh của cậu, còn hung hăng đâm cậu một đao”
“Bây giờ cậu tràn đây vết thương, đã không thể hy sinh được nữa, cho nên cậu mới muốn lấy lại tất cả những bất công đó. Giống như một đứa trẻ vậy, như thế cũng tốt, cậu vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, ngược lại có một loại cảm giác tụ họp trước khi núi lửa phun trào vậy”
“Có thể là bởi vì trước kia tôi quá buông thả, bây giờ hiểu được rất nhiều. Mà cậu chưa bao giờ buông thả, cũng nên tùy ý vì mình một lần”
“Diên, đi làm những chuyện mà cậu muốn, không cần phải suy nghĩ đến người khác. Cậu chống đỡ mọi thứ, chỉ có chính mình đau. Mà tôi không muốn để cậu như vậy. Cho dù trời có sập xuống, cũng có Halley tôi đỡ cho cậu. Ai dám động đến cậu, trừ khi tôi chết, thì phải bước qua người tôi. Nếu không, tôi sẽ không để người đó đạt được mong muốn”
Halley nói từng từ một.
Cậu ta đang gần trong gang tấc, nhưng anh ta chỉ có thể nắm chặt tay, không dám quá nửa điểm.
Trong bóng tối, không có ai trả lời, hơi thở của Jane rất bình ổn.
Anh ta không biết cậu ấy đang tỉnh hay ngủ rồi.
“Diên, tôi hy vọng cậu hạnh phúc.”
Sau khi Halley trầm giọng nói xong những lời này, cũng nhắm mắt lại.
Bên cạnh có hơi thở của cậu ta, anh ta đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.
Đêm này Diên không biết đã ngủ thế nào.
Đợi khi cậu ta tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai nữa.
Khoảng cách giữa hai người không chút nhăn nhó, nói rõ anh ta cả đêm đều không lại gân một bước.
Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời đã lên cao, cao hơn mực biển.
‘William đeo kính râm, đang dùng bữa, nhìn thấy cậu ta đi đến, nâng ly sâm panh lên.
“Ngài Jane, tối qua ngủ ngon quá nhỉ?”
Diên biết ý của anh ta, không khỏi lạnh lùng trừng một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.