Chương 1109
“Em không yêu hai người. Người mà em yêu từ đầu đến cuối luôn là anh, chỉ là anh có hai dáng vẻ và em thì yêu cả hai”
“Bạch Minh Châu, từ nay về sau, Thiện Ngôn và anh sẽ giống nhau đều vì yêu em mà sống, không sợ sinh lão bệnh tử!”
Câu cuối cùng văng vắng bên tai.
Vì yêu em mà sống, không sợ sinh lão bệnh tử!
“Thật sự… đều là anh sao?”
Cô ấy run rẩy, nước mắt tuôn rơi, ướt cả má.
Lòng bàn tay anh ấm áp, lau đi nước mắt của cô ấy, ánh mắt mang theo thương tiếc.
“Tất cả đều là anh, Thiện Ngôn, Ôn Mạc Ngôn, đây chẳng phải đều là dáng vẻ của anh sao? Anh yêu em, không có gì phải nghi ngờ, em yêu anh thì có gì là không được?”
Anh ta ôm Bạch Minh Châu vào lòng, cẩn thận ôm cô ấy như thể đang nắm giữ bảo vật quý giá nhất thế gian.
“Đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
“Thật sao? Thật sự sẽ ổn chứ?”
Tuy nhiên, sao cô ấy thấy trong lòng mình trống rỗng.
Như thể… một người thân đã rời xa cô ấy mãi mãi không thể quay lại nữa.
Thân thể của Bạch Minh Châu suy yếu nên khóc không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi, tình hình sức khỏe của cả hai đều không tốt.
Ôn Thanh Hoàn biết Thiện Ngôn đã đi, nhưng mà những người khác thì không biết, hai chị em họ rất kín miệng.
Chỉ có Kỷ Nguyệt Trâm là nhỏ giọng nhắc đến.
“Tại sao trong sao mệnh cách lại… mất đi một ngôi sao vậy” Nó giống như một quả trứng hai lòng đỏ, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/302631/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.