Chương 1107
Trong khoảng thời gian này cô ấy rất không vui, lúc đầu cô ấy điên cuồng, cuối cùng nhận ra sự thật, nhưng lại chìm đắm trong pi muộn.
Anh ta nghĩ… rằng có Thiện Ngôn ở đó thì cô ấy sẽ an ủi phần nào.
nhưng điều đó càng làm cô ấy thêm đau.
Chắc chắn Bạch Minh Châu đã rất đau lòng…
“Minh Châu, anh đã trở lại. Lần này, Ôn Mạc Ngôn có thể toàn tâm toàn ý yêu em, bao gồm cả phần của Thiện Ngôn. Từ nay về sau, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa”
Bạch Minh Châu còn chưa tỉnh, nhưng mà khóe mắt ươn ướt, một giọt nước mắt như pha lê rơi xuống.
Bạch Minh Châu thức dậy vào sáng sớm hôm sau, sau khi được sát trùng vết thương và được tiêm thuốc an thần thì cô ấy cũng đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy mở mắt ra nhìn trần nhà, ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, trong lòng khẽ run lên.
Kỉ ức lại chen chúc nhau ùa về.
Khi cô ấy đang hôn mê, lúc nào cô ấy cũng có thể nghe thấy giọng nói của Thiện Ngôn, cô ấy muốn đáp lại, nhưng mà lại không thể cử động, mí mắt nặng tru, rốt cuộc cũng không nhấc lên được.
Khi biết Thiện Ngôn muốn hy sinh bản thân thì cô đã hoảng sợ vô.
cùng.
Cô ấy biết mình phải tỉnh lại, liều mạng tỉnh dậy, cô ấy không muốn anh ta chết.
Anh ta đến thế giới này chắc hản là còn có việc khác cần phải làm, không phải chỉ vì bản thân cô ấy.
Nếu thật vậy thì anh ta… quá đáng thương.
Khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/302629/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.