Chương trước
Chương sau
Chương 1006
 
Anh rút tay ra, vò nhẹ lên đầu cô, cô ngủ rất say, không hề thức dậy.
 
Đợi đến lúc cô tỉnh ngủ thì đã nghe thấy mùi trứng gà, bụng cô đói cồn cào nên đã lập tức thức giấc.
 
Cố Thành Trung thấy cô mở đôi mắt ngái ngủ lờ đờ ra thì không thể không bái phục cái mũi chó của cô vợ nhỏ của mình, vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì không cần gọi đã lập tức bò dậy rồi.
 
“Anh đã làm món gì? Thơm quá.
 
Cô vẫn chưa mở mắt ra hoàn toàn thì đã lọ mọ bước qua.
 
“Súp cá cơm trứng gà, còn có sữa đậu nành, quẩy, cháo thịt nạt trứng vịt bắc thảo”
 
“Em đi đánh răng…”
 
Quá trời đồ ăn ngon, vừa hay cô đang đói.
 
Cô mơ mơ hồ hồ đi về phía nhà vệ sinh nhưng không ngờ chưa đi được mấy bước thì đã thấy hỏng chân, Cố Thành Trung đã bế bổng cô lên.
 
Một tay anh ôm lấy hông cô, nhẹ nhàng đưa cô vào nhà vệ sinh.
 
“Anh cũng chưa đánh răng rửa mặt, cùng nhau làm”
 
Anh đặt cô bên bồn rửa để cô ngồi ở đó.
 
Chiều cao của hai người hơn kém nhau hai mươi centimet, cô ngồi trên bục thì suýt soát cao bằng anh.
 
Anh nặn kem cho cô, thậm chí còn giúp cô bấm nút của bàn chải tự động.
 
Cô chỉ cần ngoan ngoãn mở miệng ra và đưa bàn chải vào là được.
 
Hai người đánh răng đến bọt dính đầy miệng, anh đưa ly nước súc miệng cho cô để cô súc miệng trước.
 
Cuối cùng thì lấy khăn lông ấm lau mặt cho cô sau đó mới đến lượt mình.
 
Cô cũng không xuống đất mà chỉ sải rộng cánh tay ra, Cố Thành Trung hiểu ý, bế cô lên.
 
Cô ôm chặt lấy cổ anh, cười tít mắt rồi nói: “Em như thế này thật giống người tàn tật nhỉ, không thể tự chăm sóc mình, tất cả đều cần đến anh”
 
“Có thể cưới được vợ không phải là bản lĩnh, có thể cưng vợ như cưng con mới là bản lĩnh.”
 
Cố Thành Trung tự hào nói.
 
“Ai dạy anh mấy thứ vớ vẩn này vậy?” Cô khó chịu trừng anh một cái nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
 
“Cũng phải, đúng là nói vớ va vớ vẩn, anh cưới được em chắc cũng là có bản lĩnh”
 
“Xất, đó là do em tâm địa lương thiện, không nỡ để anh cô đơn lẻ loi. Thay vì để anh đi làm hai người khác chi bằng em vào địa ngục! Em có một tinh thần hi sinh vô bờ bến nên mới thu phục yêu ngiệt như anh, trị anh để anh trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời”
 
“Đúng, đúng, đúng, nữ vương đại nhân, nên đi ăn thôi”
 
Hứa Trúc Linh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn bữa sáng đang bốc hơi nóng hổi trước mặt thì tỏ ra rất thèm thưồng.
 
Cố Thành Trung ăn ít, chủ yếu là nhìn cô ăn.
 
“Tối qua… Anh đã sai, sau này không thế nữa”
 
Cố Thành Trung chủ động nói thẳng về lỗi lâm của mình.
 
“Người ta nói say rồi thì có thể giải tỏa mọi sầu muộn, anh đã giải tỏa hết chưa?”
 
“Chưa”
 
“Vậy thì tức là anh đang lãng phí rượu ngon, mấy chai rượu đó, chai nào chai nấy cũng rất đắt tiền đấy”
 
Hứa Trúc Linh nói với vẻ rất đau lòng.
 
“Lần sau không thế nữa, anh đã dời tủ rượu đi rồi”
 
“Nếu lần sau buồn thì anh hãy tìm em, có chuyện gì mà không thể nói với em được?”
 
“Không muốn nói cho em biết”
 
“Tại sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.