Chương trước
Chương sau
Chương 773: Em chờ anh cứu người xong rồi đến ôm em
Hứa Trúc Linh nắm lấy tay anh, phát hiện ra lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi.
Anh nhìn đi nhìn lại tấm gương, thấy chỗ nào cũng không hợp lý.
“Màu sắc của cái cà vạt này có hợp không nhỉ, anh muốn đổi sang một cái màu xanh đen”
“Cái chụp tay áo này không khéo lắm thì phải, anh muốn đổi cái khác một chút”
“Cái cổ áo này không được phải…”
“Được rồi, ngài Trung của em, nếu như anh còn chỉnh sửa tiếp nữa thì người khác sẽ nhầm anh mới là chú rể của tiệc cười hôm nay. Anh ăn mặc đẹp như thế, anh thật sự không định cho bác sĩ Lệ một con đường sống sao!”
“Thật sao? Không thể quá đẹp được đúng không? Vậy, vậy thì cứ như vậy đi..”
Cố Thành Trung luôn luôn trầm ổn bình tĩnh như thế mà bây giờ giây phút này lại lấp ba lắp bắp hỏi.
Khi đối mặt với cô, anh từ trước đến này đều trầm tĩnh quả quyết, nên trả thù thì trả thù, nên tính sổ thì tính sổ, bây giờ lại giống như thế này, nhăn nhăn nhó nhớ?
Cô chưa từng được thấy qua bộ dạng này của CGC, nhịn không được âm thầm bật cười.
Thật ra… vẫn rất đáng yêu!
“Bây giờ anh đi được chưa? Nếu như anh không đi thì không kịp đi cùng đội rước dâu đâu!”
“Đi, đi thôi”
Anh sửa lại cà vạt một chút, lúc này mới chịu đi xuống Xe Bentley dài ở giữa là xe chủ hôn, không gian bên trong rất lớn đủ cho cô dâu và cả gia đình đều ngồi vừa vặn.
Cố Ngọc Vy cũng rất lo lắng, vẫn luôn im lặng cầu nguyện cho lễ kết hôn diễn ra thuận lợi.
Đội xe trùng trùng điệp điệp xuất phát, trên đường có rất nhiều người vây xem.
Truyền thông có mặt ở hiện trường đưa tin ự št cả mọi người đều quan sát hôn lễ kéo dài hai năm này sẽ như thế nào.
Cuối cùng đã đến hiện trường hôn lễ, truyền thông đều bị chặn ở bên ngoài, ở bên trong khách khứa đã sớm vào chỗ, tất cả mọi người đang nói lời chúc phúc Chú rể còn chưa đến, cô dâu đang chờ ở phía sau, chờ chú rể đến, mục sư nói xong lời dạo đầu rồi thì cô dâu mới có thể đi ra ngoài gặp mọi người.
Giờ lành là mười giờ, nhưng thấy đồng hồ treo trên trường giáo đường từng giây từng phút đi đến số mười, nhưng một động tĩnh nhỏ nhất từ cửa chính cũng không có.
‘Vợ chồng Bạch Hoàng Nham vẫn đang cố găng gọi điện thoại cho Nguyên Doanh, nhưng điện thoại cũng đã tắt máy, không ai nghe.
Lòng hai người nóng như lửa đất, sợ lịch sử lặp lại một lần nữa.
Lần trước là bởi vì Bạch Minh Châu xảy ra chuyện nên còn có thể thông cảm được, nhưng lần này thật sự không thể biện minh được với người khác nữa.
Cố Thành Trung ngồi tren khán đài, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng bực bội giật giật cà vạt, quần áo đều đã xuất hiện nếp nhần.
Buổi sáng mất thời gian tỉ mỉ ăn mặc bây giờ không còn chút gì.
“Có phải Nguyên Doanh đang đùa với nhà họ Cố chúng ta không?”
Anh âm trầm nói.
“Anh nhanh đi tìm xem, em ra phía sau em một chút”
Hứa Trúc Linh thúc giục, bây giờ thật sự vô cùng lo lắng.
Cô lập tức chạy đến hậu trường, có chút giống như kiến bò trên chảo nóng, vội đến mức chạy vòng quanh.
Cô chạy qua chạy lại, đầu đầy mồ hôi.
“Sao lại chưa đến? Có phải đổi ý rồi không? Có phải không muốn cưới con không?”
“Cậu ta dám!” Cố Chí Thanh gào thét, tức giận đập tay liên tục trên sàn nhà, phát ra từng tiếng bịch bịch: “Tên nhóc này đúng là không biết suy nghĩ, ông đây lấy mạng cậu ta!
Lừa gạt con gái bảo bối của ông đây không biết bao nhiêu lần, coi thường người nhà họ Cố chúng ta sao?”
“Vậy thì vì sao anh ấy không đến? Dù cho đắc tội với nhà họ Cố cũng không đến cưới con… Không được, con muốn đi tìm anh ấy, con phải gặp mặt anh ấy hỏi cho rõ ràng, nếu không con không cam tâm! Sống hay chết cũng phải nói một câu rõ ràng!”
Cố Ngọc Vy nhấc máy lên, ngay lập tức xông ra ngoài, bọn họ không ai ngăn cản được.
Khách khứa nhìn thấy cô dâu chạy ra, ai cũng ngạc nhiên thốt lên.
Cố Ngọc Vy chạy thẳng lên xe, nổ máy phóng nhanh ra ngoài.
Cô ấy gọi cho Cố Thành Trung hỏi: “Anh, anh có điều tra được Nguyên Doanh vì sao không đến không?”
“Có điều tra được một chút, đội xe chú rể trên đường chạy đến gặp phải một con đường có tai nạn, đường bị chặn, đội xe không đi qua được”
Cố Ngọc Vy nghe được tin tức này, thở dài nhẹ nhõm một cái.
Vẫn may không phải là đào hôn, chỉ là trên đường xảy ra sự cố mà thôi “Anh, bây giờ anh ở đâu?
“Anh đang trên đường đến nhưng cây cầu vượt trước mắt đang rất tắc, muốn đi qua chỉ có thể dùng máy bay trực thăng”
“Không được, điều máy bay đến phiền lắm, em tự đi được”
“Cái gì? Em là cô dâu, không ở trong lễ đường chờ đi, em..”
Cố Thành Trung còn chưa nói xong, Cố Ngọc Vy ở đầu dây bên kia đã vội vàng cúp điện thoại.
Mười phút sau, cô ấy chạy đến cầu vượt chỗ Cố Thành Trung nói, bởi vì tuyết đọng, rất nhiều đoạn đường bị phong tỏa, chỉ có chỗ này có thể đi.
€ô ấy ảo não không thôi, sớm biết thế đã không chọn chỗ vắng vẻ như vậy, cái gì mà lễ đường nhỏ cổ kính, tìm đại một chỗ kết hôn không phải là được rồi sao?
Cô ấy ngay lập tức xuống xa, đúng lúc nhìn thấy một anh trai giao đồ ăn, thảnh thơi cưỡi con xe điện nhỏ nhỏ lách qua xe cộ trên đường.
Ngay lập tức mắt cô ấy sáng lên Cô ấy nhanh chóng chạy đến đón xe “Chuyện này, cái xe này, tôi mua”
“Cô là ai? Tôi không bán đâu, tôi còn phải đi giao đồ ăn!”
“Tôi kết hôn nhưng chú rể lại không đến được, tôi phải đi tìm anh ấy, xin nhờ xin nhờ!”
Anh trai giao thức ăn nghe xong mềm lòng, dù bị trừ điểm khiếu nại cũng muốn giúp đỡ một chuyện tốt.
“Được rồi, được rồi, vậy thì cô dùng xong thì trả lại cho tôi…”
Anh trai còn chưa nói xong đã bị Cố Ngọc Vy kéo xuống.
Cô tùy tiện lấy từ vòng hoa trên đầu lấy xuống mấy viên kim cương vỡ, thả vào trong tay anh trai: “Tiền xe”
“Mấy tảng đá vụn này thì làm được cái gì?
Cô gái, cô bị điên à?”
Dứt lời lơ đãng ném xuống đất.
Anh trai tiếp tục đi đứa đồ ăn, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại lập tức lấy điện thoại di động ra xem tin tức hôm nay.
[ Chú rể một lần nữa không có mặt, cô dâu giận dữ rời khỏi bữa tiệc.] Chữ vừa to vừa đậm hiện ra trước mắt.
“Cô… Cô chủ nhà họ Cố? Tiền, tiền xe, tiền xe của tôi…”
Mà giây phút này, Cố Ngọc Vy lại rồ ga, nhanh chóng chạy về hướng đoạn đường xảy ra tai nạn.
Bởi vì mặt đất bị đóng băng, ở chỗ xảy ra sự cố đã xảy ra phản ứng dây chuyền, rất nhiều chiếc xe liên hoàn va chạm.
May là ở gần đó có một cái bệnh viện, cũng có như là trong họa có phúc.
Lúc cô chạy đến đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, còn chứng kiến nhiều bác sĩ y tá khiêng cáng bệnh nhân.
Cô thấy được bóng người quen thuộc kia, mặc âu phục màu trắng, thân hình cao gầy.
Anh ta đang làm cấp cứu Lái xe một bên cạnh thúc giục: “Ngài Doanh, hôm nay là ngày kết hôn của anh đó, khách khứa và cô dâu đều đang đợi ở lễ đường rồi. Ở đây nhân sự đủ rồi, anh có thể đi trước cho việc chung thân đại sự của mình không?”
“Nhân sự mặc dù nhiều nhưng người có chuyên môn là không nhiều, cuối năm ngày lễ, bệnh viện thiếu người mổ, lúc này tôi không thế đi”
“Nhưng mà cô dâu…”
“Mặc kệ đi, cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ chịu đòn nhận tội..”
“Không cần, anh với em đều là bác sĩ, mạng người là lớn nhất, anh không làm sai gì cả, không cần chịu đòn nhận tội..”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Nguyên Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngọc Vy mặc váy cưới.
Chỉ là cô có chút chật vật.
‘Vòng hoa trên đầu không còn, váy dính đầy bùn đất, lớp trang điểm cũng trôi đi, nhưng… vẫn xinh đẹp như cũ.
Cô thẳng tay xé toang chiếc váy vướng víu, sau đó ngồi xổm xuống giúp bệnh nhân cầm máu: “Em cũng trốn khỏi hôn lễ, cho nên lần này hòa nhau, nhanh chóng cứu người đi”
“Được!”
Hai người hợp sức đưa người đặt lên cáng cấp cứu.
Đúng là này có người hốt hoảng chạy đến, nói vết thương của bệnh nhân có dấu hiệu xuất huyết nhiều, cần phẫu thuật gấp.
“Tôi đến đây”
Nguyên Doanh hô to trả lời “Tay của anh không sao chứ?”
“Tay phải thì không được nhưng tay trái của anh đã có thể cầm dao. Anh vẫn có thể làm được, vẫn cứu người được.”
“Được, em chờ anh cứu người xong rồi đến ôm em!” Cố Ngọc Vy ôn nhu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.