Chương trước
Chương sau
Chương 739: Lẻn ra khỏi cung điện
Cố Thành Trung đi vào bãi cỏ, nơi ấy đã náo loạn như một nồi cháo, binh sĩ của cung điện cũng tham gia, bọn họ vây quanh cô dâu và chú rể.
Những người còn lại thì kiểm tra mọi người, tất cả các cung điện đều bắt đầu điều tra nghiêm ngặt, trừ phi Phó Minh Tước có ba đầu sáu tay thì nếu không anh ta căn bản không thể ra khỏi cung điện được.
Mà kho bảo vật ở sâu trong cung điện, chiếc áo cưới của Nữ hoàng kia đã bị đánh cắp, một bộ váy lớn cứ biến mất như vậy, binh sĩ xung quanh đã ngã xuống đất từ lâu.
Phó Minh Tước bị thương, cánh tay bị đạn xuyên thủng, máu me bê bết Anh ta phải bịt chặt động mạch quanh vết thương, sợ rằng mùi máu của mình sẽ thu hút thêm những binh sĩ khác.
Cả người anh ta nhếch nhác, nhưng bộ váy trong ngực lại không dính một hạt bụi nào và được gói gọn trong một bộ âu phục khác “Ở bên kia! Các người đi tới đó kiểm tra đi, đội thứ hai sẽ đi theo tôi!”
Cách đó không xa truyền đến giọng nói đều nhịp của binh sĩ.
Phó Minh Tước nhíu chặt mày lại, anh ta chạy vào các góc chết để tránh sự theo dõi Sảnh trước được canh phòng cẩn mật, không thể nào đột nhập được.
Lui về phía sau thì có một con đường để vận chuyển bát đĩa, nói không chừng có thể liều một lần.
Anh ta kéo thân thể mệt mỏi và bị thương của mình mà đi tới một cách chật vật.
Cuối cùng cũng tiếp cận được con đường mòn, cửa ra vào vẫn được binh sĩ canh phòng cẩn mật, thậm chí còn mang theo súng đạn.
Bằng cách này, anh †a đã đột phá vòng vây và lao ra ngoài, nhưng nó là một ngõ cụt.
Bây giờ, người tiếp viện đã đến ở bên ngoài, anh ta giống như một cá ở trong chậu, khó có thể tự bảo vệ mình.
Ngay lúc Phó Minh Tước mặt ủ mày chau thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến sau lưng anh ta.
“Nhanh lên một chút, người đó đã đến, Vương phi ra lệnh cho chúng ta nhanh chóng mang người đi”
“Đã biết, hiện tại toàn bộ cung điện đều loạn thành một nồi cháo, chuyện này đối với chúng ta cũng không tệ.”
Hai binh sĩ bước đi vội vã, một trước một sau đi tới.
Người phía sau đang đi, nhưng không nghĩ tới có một người đang treo ngược trên nóc nhà và người đó đột nhiên bẻ gấy cổ của anh ta.
Binh sĩ chết ngay lập tức và cũng không có thời gian để kêu cứu.
Người đi phía trước căn bản không hề chú ý tới tình huống của đồng bọn, anh †a vẫn cảm đầu đi tới phía trước.
Ở chỗ khúc quanh, anh ta mới nhịn không được mà nhắc nhở.
“Nhanh lên một chút, xe đã tới rồi!”
Nhưng hồi lâu không thấy phản hồi, anh ta nghi ngờ mà đi lùi lại.
Thấy khúc quanh, ai đó bất ngờ lao vào húc thẳng vào người anh ta khiến cho anh ta giật bản mình “Ah..”
Phó Minh Tước giả vờ che mặt, giả vờ đau.
đớn và hít sâu một hơi Đối phương cũng vì vậy mà không nhìn thấy mặt của anh ta.
“Sao anh lại đi chậm như vậy, nhanh lên, đây là lần đầu tiên Vương phi mới giao nhiệm vụ cho chúng ta, chúng ta nhất định không được phạm sai lầm”
Phó Minh Tước liên tục gật đầu, theo sát ở phía sau, đối phương cũng không có phát hiện.
Chẳng bao lâu thì bọn họ đã đến đích, đó là một ga ra mà những người bàn giao đã chờ sẵn.
Sau đó hai người bọn họ lên xe, Phó Minh Tước chủ động ngồi ở phía sau “Anh làm gì vậy?”
“Nhìn…”
Anh ta cố ý đè thấp giọng nói, nói một cách mơ hồ.
Vân bụm mặt như cũ, giả vờ đau đớn.
“Cũng đúng, thật sự cũng phải nhìn xem”
Người ở trước mặt lên xe, giục anh ta nhanh lên một chút.
Phó Minh Tước lên xe và nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang ngất xỉu.
Cô giống như đang ngủ, sắc mặt còn rất đỏ.
Phó Minh Tước thấy mặt của cô, khoảnh khắc đó dường như nhìn thấy được Ngọc Diệp.
Chiếc váy cưới của Nữ hoàng ở trên ngực đã nhiễm nhiệt độ cơ thể, như thể nó có một sinh mạng Nếu như Ngọc Diệp mặc chiếc áo cưới này vào thì sẽ như thế nào đây?
Chiếc xe nhanh chóng được đi qua cửa cung điện và phóng hết sức ra ngoài.
“Chúng ta phải đi đâu?”
Phó Minh Tước hỏi.
“Anh mất trí nhớ rồi à? Vương phi sai chúng ta tìm một chỗ, sau khi cưỡng hiếp xong thì giết cô ấy! Khi đó thi thể sẽ bị phơi bày, gây rúng động giới truyền thông và hủy hoại cô ấy”
“Vương phi? Lòng dạ của Lucia thật sự ác độc, cô ta lại có thể chọn ngày hôm nay để ra tay”
Phó Minh Tước khẽ nheo mắt lại, đáy mắt phượng sâu thắm như băng lạnh.
“Anh làm sao vậy? Tôi thấy anh hình như: không muốn sống nữa, anh mà cũng dám gọi thẳng tên của Vương phi à?”
“Lúc này rồi mà còn quan tâm đến người khác? Còn không bằng quan tâm cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn đi”
Phó Minh Tước trầm giọng nói, sau đó một khẩu súng lục đen găm thẳng vào đầu của binh sĩ.
“Dừng xe lại.”
Binh sĩ quá sợ hãi, không nghĩ tới đồng bạn bên cạnh đã thay đổi thành người khác từ lâu.
Người này…Chính là tên trộm đang bị truy đuổi gắt gao ở trong cung điện!
“Anh…Anh là…”
“Tôi đếm tới ba, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn.”
Binh sĩ nào dám không nghe, anh ta lập tức dừng xe ở bên đường Phó Minh Tước sai anh ta xuống xe và dẫn anh ta đi về phía rừng cây.
“Đừng…Đừng giết tôi… Cầu xin anh đừng giết tôi, tôi còn cha mẹ già và con nhỏ…”
Nhưng Phó Minh Tước căn bản không nghe những lời nói vô ích của anh ta, quyết đoán nổ súng “rầm” một tiếng thật lưu loát.
Tiếng súng này vang thật lớn, cũng chấn động đến người ở bên trong xe.
Cô bị cho uống thuốc an thần, rơi vào hôn mê ngắn, lúc này tác dụng của thuốc đã giảm đi nên cũng đến lúc tỉnh lại.
Cô nhìn thấy Phó Minh Tước quay trở về, anh ta ngồi trên ghế điều khiển ở trong xe một cách điềm tĩnh.
Cô trợn to hai mắt, nhìn anh ta với vẻ đầy hoài nghi.
“Anh…Anh, tại sao chúng ta lại ở cùng nhau? Đây là đâu?”
Bên ngoài là rừng núi hoang vắng, bọn họ đã rời xa cung điện từ lâu.
“Nếu như không gặp tôi thì cô đã sớm chết rồi. Có điều tôi cũng phải cảm ơn cô, cô cũng cứu tôi một mạng”
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Trước tiên cô nói cho tôi biết, cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại rời khỏi Cố Thành Trung?”
Hứa Trúc Linh không thế làm gì khác hơn ngoài việc kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Sau khi Phó Minh Tước nghe xong thì cười ra tiếng, nói: “Cô ta thật thông minh, biết cô không thể uống rượu, nhưng lại rót rượu mời cô uống hết lần này tới lần khác, sau đó nhân cơ hội khiến cho Gố thành Trung bế cô vào phòng. Đến lúc đó chế tạo sự cố, để người tiến vào phòng cho khách, tách hai người ra, sau đó tìm người Mang cô đi để cưỡng hiếp rồi thủ tiêu, làm cho cô mất đi danh tiếng.”
“Nhưng Lucia lại không nghĩ tới, sự cố mà cô ta sắp xếp còn chưa bắt đầu thì tôi đã lén vào kho bảo vật của cung điện, lấy trộm vài thứ, khiến cho tình hình càng thêm hỗn loạn và thậm chí tôi cũng đang ở cùng người mà cô ta muốn ra tay”
“Cô ta muốn mang cô ra ngoài để lén giải quyết cô, mà tôi cũng phải tìm một chỗ trống để trốn, trái lại cuối cùng đã tạo cơ hội cho chúng ta”
“Lucia muốn giết tôi? Tôi rời khỏi cung điện mà không có lý, chẳng lẽ cô ta có thế thoát tội sao?”
“Cô không biết cái gì gọi là đổ tội cho người khác à? Hôm nay cô ta sắp xếp người lấy cớ để bắt cô đi, nhưng cô ta lại có bằng chứng ngoại phạm, vậy thì sẽ điều tra được.
cái gì chứ?”
“Huống chi, bây giờ cô ta đã là Vương phi, ai dám công khai điều tra và phá hủy uy nghiêm của hoàng gia chứ?”
“Tính toán của cô ta quá to lớn.”
Sau khi Hứa Trúc Linh nghe xong thì cả người cô run lên.
Lucia luôn thù hận cô, để trả thù cô thì cô ta thật sự có thể làm bất cứ chuyện xấu xa gÌ.
“Ah…
Đúng lúc này, Phó Minh Tước phát ra một âm thanh hít thở một cách đau đớn Tay lái không ổn định và suýt tông vào một cái cây.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới nhận ra sự bất thường của anh ta, sắc mặt của anh ta thật sự quá mức tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Trên trán của anh lấm tấm mồ hôi hột, từng hạt đang chảy xuống.
“Anh…Anh làm sao vậy?”
Cô cẩn thận hỏi han.
“Tôi trúng đạn rồi, tuy rằng không phải vị trí nguy hiểm, nhưng… Chảy máu rất nhiều, Tôi sắp không chịu nổi” Anh ta cắn răng : “Cô lái xe đi, tôi…Không được.”
Chiếc xe dừng lại sau khi đâm vào một cái cây, Hứa Trúc Linh lập tức thế vào vị trí lái xe.
Mà anh ta đã nằm vào vị trí bên cạnh tài xế và thở hồng hộc.
Máu trên vai đã vấy bẩn áo lính.
Anh ta run rấy lấy một túi đồ từ trong ngực ra, sau đó cẩn thận đặt ở trên đùi.
“Anh cố gắng thêm một chút, tôi sẽ đi đến nhà của người dân gần nhất!”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói, rốt cuộc cô cũng thấy được một nông trại, cô nhanh chóng tăng tốc độ để chạy tới.
Mà Phó Minh Tước đã rơi vào hôn mê, tự lẩm bẩm.
“Ngọc Diệp… Ngọc Diệp…”
Sau bao năm mưa gió thì anh vẫn luôn nghĩ về em. Mà em thì đang ở đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.