Kỷ Nguyệt Trâm vấn thất thần, cô ta không còn nhớ điều gì cả, một chút ký ức cũng không .
Khi nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, cô ta có chút sợ hãi.
Cô giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh và cảnh giác với tất cả mọi người.
“Kỷ Nguyệt Trâm, anh là Kỷ Thiên Minh, em còn nhớ anh chứ?”
Anh ta ôn hòa cười, so với bộ dạng vừa nấy như là hai người khác nhau.
Cô ta nhìn nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng anh ta, lập tức có cảm giác thân thiết vô cùng, lại có vẻ rất quen thuộc.
“Kỷ Thiên Minh?”
Cô ta lẩm bẩm tên anh ta, cảm thấy quen thuộc.
“Chúng ta… là anh em à?”
“Không phải, em không phải là em gái của anh.”
Trong đáy mắt anh ta, đè nén hưng phấn. Anh ta sải bước về phía trước, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô và nói: “Em là con nuôi của mẹ anh. Mẹ anh qua đời từ rất sớm, chúng ta vấn luôn nương tựa vào nhau để sống. Em là người thân yêu nhất của anh, em cũng luôn ở lại vào anh. Em đã mất trí nhớ, không sao cả, anh sẽ giúp em tìm hiểu thế giới một lần nữa. “
Cô ta gật đầu rồi tìm điện thoại di động và nhanh chóng xác nhận rằng Kỷ Thiên Minh thực sự là anh trai của cô.
Những năm qua hai người đã nương tựa vào mà sống.
Nhưng… người này là ai?
Trong nhật ký liên lạc của cô, tên một người nước ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2282862/chuong-2911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.