Chương trước
Chương sau


Chương 2806

Wiliam hơi ngạc nhiên, anh không ôm bất cứ hy vọng nào, cứ nghĩ tin nhắn này sẽ biệt tăm biệt tích, chắc chắn ngày mai mới có hồi âm.

Trước đây anh ta không thích chủ động, nhưng nếu bây giờ không chủ động, e rằng sẽ hối hận.

Chủ động một chút, nói không chừng trẻ con đều có thể làm được.

“Vẫn chưa, anh của tôi vừa trở về, vừa mới ăn cơm xong. Chỉ là… anh không phải là bệnh nhân sao? Bệnh nhân sao có thể thức khuya như vậy, không muốn sống nữa à.”

“Toàn thân tôi đau nhức , không thể ngủ được.”

Wiliam bắt đầu tỏ ra vẻ thảm thương.

Anh ta là quân nhân, cho dù trước khi rời khỏi quân đội, anh ta đã từng liều mạng khủng bố tòa nhà cao cấp.

Dao thật súng thật, nhưng bây giờ đang ở trước mặt một cô gái nhỏ, lại la hét thảm thương.

Đau ở chỗ này, đau ở chỗ kia, tức ngực, khó chịu…

Khi cô ta vừa nghe xong, thật sự lo lắng không yên.

“Bác Sĩ đâu rồi?”

“Anh ta ngủ rồi, cô hát cho tôi nghe đi, làm tôi phân tâm, không chừng tôi sẽ không còn đau nữa.”

“Cái này… có thực sự hiệu quả không? Làm gì có ai vừa nghe một bài hát mà vết thương không đau nữa chứ.”

Toàn bộ cơ thể anh ta đều bị thương bởi những vết thương do đạn băn, bây giờ nghĩ lại điêu đó, da đầu cô ta tê cứng, thấy mà đau lòng.

“Không đâu, nhỡ có hiệu quả thì sao, tôi thật sự rất đau.”

Anh ta lẩm bẩm, sau đó cô ta cất tiếng hát một bài hát tiếng Anh, đó là một bài dân ca.

Khi còn bé, cô ta không ngủ được, Kỷ Thiên Minh dỗ dành mình như thế này, chỉ cần hát bài này, cô ta sẽ yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Giai điệu rất nhẹ nhàng, rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ.

Cô ta nhỏ nhẹ ngâm nga, như được trở vê thời thơ ấu, vô tư, được anh trai lo hết mọi thứ.

Anh ta đang lắng nghe rất yên bình, giọng cô.ta rất hay.

Tuy nhiên, mải mê hát thì bỗng nhiên bên kia không nghe âm thanh gì nữa, nhưng mà điện thoại vẫn giữ liên lạc.

Người đâu rồi? Chẳng lẽ ngủ rồi sao?

Cô ta không thay đổi chút nào so với thời thơ ấu của mình, có thể ngủ khi nghe bài đó.

Nghe bài hát này, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức, cô ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Wiliam bên kia dở khóc dở cười.

“Cô ngủ thật rồi à? Hay là đang gạt tôi?”

Bên kia không trả lời, ngay cả tiếng thở đều đặn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Xem ra là ngủ thật rồi.

“Vậy thì… ngủ ngon, hy vọng cô sẽ mơ thấy tôi, cô gái đáng yêu.”

Anh ta nhẹ nhàng nói, sau mấy phút nghe mãi tiếng thở đó thì mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Đêm nay, thật là tuyệt vời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.