Chương trước
Chương sau


Chương 2547

“Lư Thanh Vân tất nhiên sẽ tìm cho cô ấy vô số những chàng trai anh tuấn, tài hoa, trẻ tuổi, em chỉ cần chứng minh, em luôn tốt hơn so với bất kỳ ai, càng thích hợp với Chu Đình hơn là được. Vả lại với bản lĩnh của em, châm dầu vào lửa, làm cho mọi thứ loạn lên trước vài năm cũng không phải là không thể.”

Phó Lâm nghe vậy, lâm vào trầm tư.

Phương pháp này tốn nhiều thời gian, nhưng chung quy so với trì hoãn vài năm thì nhanh hơn.

Chu Đình trở lại nhà họ Thích, tất cả những gì cô ấy có được đều là không gì sánh kịp.

Lúc trước ở trường học cô ấy còn nghe thấy những lời nói vô căn cứ, nhưng sau khi trở về nhà họ Thích, tuyệt đối sẽ không có người nào dám nói nửa lời.

Đây chính là môn đăng hộ đối ngang sức ngang tài, sẽ không phải rước lấy những lời nói vô căn cứ.

Chỉ có hai người không xứng mới bị thế giới bên ngoài hoài nghỉ.

Vì tương lai của Chu Đình, trở về nhà họ Thích quả thật là rất tốt.

“Em biết nên làm thế nào.”

“Yên tâm, bất luận em ra tay phóng túng cỡ nào, cả nhà họ Cố đều là hậu thuãn của em. Anh em mà anh có, cũng đều là của em. Anh chưa bao giờ cho rằng tập đoàn Cố Linh là của một mình anh, là của em, là của anh hai, càng là của Phó Thanh Viên.”

“Chỉ cần anh em chúng ta đồng lòng.”

Điiät nhe… “Phó Lâm cầm chặt tay của Cố Thành Trung, hai anh em cùng bắt tay nhau: “Đồng lòng cắt vàng.” ( khi hai người cùng làm việc với nhau họ có thể phát huy sức mạnh như cắt vàng.) “Lần này anh sẽ mang Linh Linh đi theo cùng em.”



“Anh muốn em dẫn đầu?”

“Không, anh mang theo vợ đi giải khuây, tận hưởng thế giới của hai người, ở Đà Nẵng ngày ngày bị ba đứa nhỏ quấn lấy, anh đã rất lâu rồi không cùng Linh Linh tận hưởng thế giới của hai Lời anh ta vừa nói ra, Phó Lâm đã thực sự không chịu được nữa, giáng một nắm đấm hung hăng lên bụng của anh ta.

“Em thực sự nhịn anh lâu lắm rồi, nhưng anh quả thực quá ức hiếp người khác, không đánh anh, em thật sự có lỗi với bản thân.”

“Khoe ân ái, thật sự rất đáng xấu hổ, nhất là ở trước mặt em một người chí khí lớn chưa thực hiện được, khó ưa.”

Phó Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, liền rời đi đâu cũng không thèm ngoảnh lại.

Cố Thành Trung khóc không ra nước mắt, anh ta có vợ con thật sự rất kiêu ngạo nhai Dưới lầu, Hứa Trúc Linh đã thu dọn phòng ốc xong xuôi, Chu Đình hơi mệt nên đã ngủ rồi.

“Anh cùng Phó Lâm nói chuyện thế nào rồi?”

Cố Thành Trung đã trở lại bình thường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Linh Linh, sự việc lần này tương đối nan giải, Lư Thanh Vân con người này không dễ đối phó.”

“Đúng vậy, quả thực là không dễ xử lý, vậy chúng ta cần phải làm gì? Dù sao cũng không thể đứng nhìn đôi tình nhân bọn họ bị chia rế chứ?”

“Cho nên anh quyết định cùng với em ấy đi Huế, mang em đi cùng được chứ? Dù sao đây là chuyện chung thân đại sự của em trai, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Vẻ mặt của anh ta hiên ngang lâm liệt.

“Nên chứ, nên chứ, chúng ta cũng phải bỏ ra một phần sức lực nhỏ bé.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.