Chương trước
Chương sau


Chương 2539

“Không có, cái nhà này không hoan nghênh bà, bà đi ra đi!”

Chu Đình hai mắt đỏ lên gào thét, ba Chu vậy mà lại kéo cánh tay của cô.

“Tiểu Đình, con đừng như vậy, bình tĩnh một chút, bà ấy rốt cuộc là mẹ ruột của con.”

“Ba mẹ, mọi người vì sao lại sợ bà ta như vậy? Con không thừa nhận bà ta là mẹ ruột của con, mọi người mới là người thân của con.”

Ba Chu sắc mặt đầy khó xử, hốc mắt cũng phiếm đỏ, dường như đang ẩn chứa cái gì đó.

Mẹ Chu không ngừng lau nước mắt, vẫn đưa Lư Thanh Vân lên lâu.

“Cậu có thể đi ra ngoài không, tôi có lời muốn nói cùng con gái.”

Đợi bọn họ đi hết ba Chu mới nói với Phó Lâm.

Phó Lâm đi ra cửa, ba Chu lặng lế thở dài một cái, suy nghĩ không nỡ cầm chắc tay của cô.

“Tiểu Đình, là chúng ta có lỗi với con, chúng ta cũng không muốn rời xa con. Những năm gần đây, chúng ta yêu thương và chăm sóc con như con ruột của mình, không ai dám nói ra sự thật…



“Ba, ba đừng nói nữa, con là con gái của ba mẹ, con căn bản không quen biết bà ta.”

Nghe thấy lời ba Chu nói, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống.

“Năm đó….ba vừa mới làm giáo sư trong trường đại học, mẹ của con cũng chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường.

Sức khoẻ của bà ấy không tốt, ba chạy tứ phía tìm bác sĩ. Lúc đó tiền lương có hạn, gia đình chúng ta cũng không giàu có gì. Không ngờ ở trên đường lại còn gặp được con, ba ….ba vốn nghĩ không nuôi nổi con, sợ làm hại con, nhưng mẹ con lại không nỡ, nhất quyết muốn giữ con lại. Sợ con không chịu được cái lạnh của mùa đông, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hối hận cả một đời.

“Lúc đó, tiền mua thuốc cũng không có,mẹ con lại còn muốn nuôi con, lấy tiền trị bệnh của mình lén lút mua sữa bột cho con. Lúc đó ba rất hận bản thân mình, không cứu được vợ của mình, gặp được một sinh mệnh nhỏ ba cũng không dám làm việc thiện. mẹ của con sợ bản thân mình không ổn, sợ ba một mình nuôi con, sau này không lấy được vợ.”

“Liên đi tìm anh trai của chính mình, cậu con nuôi con, lúc đó cậu mợ của con không có thai được. Nhưng ngay lúc đó, mẹ ruột của con xuất hiện, đưa cho chúng ta một số tiền lớn, đi chữa bệnh, điều kiện duy nhất là chăm sóc cho con thật tốt. Số tiền đó, cứu được một mạng của mẹ con. Nhưng bà ấy cũng nói, sau này sẽ mang con trở về, để chúng ta không giữ con làm của riêng mình. Nhưng chính là từ đó về sau, bà ấy không hề xuất hiện nữa, một cuộc điện thoại cũng không có.”

“Chúng ta đều cho rằng, bà ta mất trí nhớ rồi, đã quên mất con, sẽ không đến tìm con nữa. Chúng ta cũng rất may mắn, thượng đế cho chúng ta một đứa con gái ngoan ngoãn, lanh lợi đáng yêu, thoả mãn số mệnh không có con gái của chúng ta. Mạng của mẹ con là do bà ấy cho, những năm gần đây bà ta uy hiếp chúng ta, nếu như làm trái với ý của bà ta, bà ta có thể cho chúng ta cái gì cũng có thể từ trong tay chúng ta lấy lại cái đó. Ba …. Ba cũng không nỡ xa con, nhưng ba không thể không có mẹ con, không có bà ấy ba không sống được. Đây chính là nguyên nhân chúng †a không níu giữ con không cản trở bà ta. Con à….thật ra là ba mẹ có lỗi với conl”

Khi ba Chu nói đến đây, nước mắt đã giàn dụa khắp mặt. Khóc đến mức người đẫm nước mắt.

Một người đàn ông trung niên, kiên cường chống đỡ cả một đời, là hiệu trưởng trường đại học, dạy vô số người.

Nhưng hiện tại lại khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng tuôn.

Cô nghĩ đến một câu.

Đàn ông không tuỳ tiện rơi nước mắt, chỉ là chưa đến mức đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.