Chương trước
Chương sau


Chương 2526

Dư Kiều Kiều ngã sấp xuống đất, cô ta lúc này bỏ qua sự đau đớn của thể xác mà chỉ mở miệng ra dốc sức thở.

Thấy Phó Lâm đi qua phía cô, ánh mắt cô ta tràn đầy sự sợ hãi không ngừng lùi ra sau.

Cô ta chạy về phía cửa, thế nhưng anh đã một bước giãm lên đồ của cô ta.

“Tôi có thể đoán được cô muốn làm việc gì tiếp theo sau khi Chu Đình rời đi?2, ban đêm chỉ một người đàn ông và một người phụ nữ, cô chẳng phải đang muốn quyến rũ tôi sao? cô thực sự xem tôi giống như những người đàn ông mà cô từng tán tỉnh trước đây sao?

“Em.. .Em không… ˆ Cô bị dọa sợ đến mức nước mắt tuôn ra, lắc đầu liên tục.

Anh ta … thật sự quá đáng sợ.

Anh ta có còn là con người nữa không? Bây giờ nhìn anh ta chả khác gì ác quỷ dưới địa ngục.

Cô nhìn thấy anh ấy ngồi xổm xuống, bản thân lại không thể thoát ra được, sợ tới mức thà nằm úp trên mặt đất cũng không dám nhìn thằng vào anh.

“Anh… anh đừng lại đây, tôi biết sai rồi… tôi không dám nữa!” “Ông đây sẽ cho cô hai sự lựa chọn, một là cô ngoan ngoãn ở lại trấn nhỏ, tôi sế cho cô 10 triệu, số tiền này đủ để cô tiêu xài cả đời. Cô cũng có thể lựa chọn cùng tôi đến Đà Nẵng, an ổn sống ở chỗ của cô, làm công việc của cô, nếu như cô dám gây sự vô cớ làm phiền tới tôi, gặp tôi lần nào tôi đánh gãy chân cô lần đó, yên tâm tôi có đủ tiền để chữa lành cho cô.”

“Nửa đời sau tôi nuôi cô ở trong bệnh viện cũng không có gì không tốt, xem như là đã không phụ lòng lời nhắn nhủ của cha cô, chăm sóc cô thật tốt.”

Anh nói câu cuối cùng bằng giọng điệu đặc biệt trầm thấp, làm cho người nghe lạnh hết sống lưng.



Lúc này Dư Kiều Kiều chỉ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân đi lên, lan ra khắp toàn thân, rét run.

cả người cô như chỗ chứa băng, cô thật không nghĩ tới bản chất của Phó lâm là một người như vậy.

“Em…Em lựa chọn số tiền mười triệu. “Mỗi tháng tôi sẽ phái người đến kiểm tra, nếu như cô dám tùy tiện làm bậy, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tôi nghĩ răng chú Dư cũng không muốn con gái mình trở thành kẻ phạm tội, cô có thể cầm tiền đi nuôi trai bao không được chen chân vào gia đình của người khác. Cô có sử dụng tiền phung phí nhưng không thể ăn hiếp người già yếu.

Đừng bao giờ tự cho mình là cả thế giới mà khinh thường sự vượt trội của người khác.”

“Tôi có thể cho cô tất cả, cũng có thể trong phút chốc đạp cô xuống vũng bùn lầy.”

Hắn lạnh giọng không khách sáo nói với cô.

Dư Kiều Kiều sợ hãi đến mức nước mắt rơi xuống khắp mặt.

“Anh,Anh như vậy không sợ cha em…cha em về báo mộng tìm anh sao?” “Đứa con gái bất hiếu như cô còn không sợ vậy tôi phải sợ điều gì? Cha cô mất không lâu, cô không nghĩ đến việc giữ trọn đạo hiếu mà luôn có ý đồ xấu với tôi, trong mắt cô chỉ nghĩ đến giàu có sau này.

“Không cần trả lời câu hỏi của tôi, tôi là người nói được làm được.” Anh nói từng chữ một, lời của anh phát ra từ đôi môi mỏng không còn một chút lưu tình nào.

Phó Lâm đứng dậy, anh ta vẫn còn rất lo lắng cho Chu Đình, dù sao thì cô ấy cũng không quen thuộc với cuộc sống ở thị trấn nhỏ này, bên ngoài tối như bưng, lỡ như gặp phải chuyện gì bất trắc thì phải làm sao.

Anh ta nhấc chân rời đi, đi đến cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.