Chương trước
Chương sau


Chương 2499

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này, trái tim như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.

Anh ta cũng không biết, ở bên anh ta, lại làm cho cô ấy đau khổ như vậy.

Anh ta dùng sức ôm chặt cô ấy, chỉ một giây thôi cũng không muốn buông ra.

“Anh không mong em sống không tốt, lúc anh rời khỏi Đà Nẵng, anh sợ anh không thể sống sót trở vê. Nếu em quên được anh, tìm lại một người khác cũng Cốt. Anh không ích kỉ như vậy, muốn em làm gì đó cho anh.”

“Nhưng anh nghĩ rằng, anh xuất hiện một lần nữa trước mặt em, em sẽ… em sẽ có chỗ khác biệt. Ít nhật… chắc là em sẽ vui mừng, nhưng… em lại đau khổ hơn.”

“Chu Đình, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới tốt, mới có thể làm cho em…

không hận anh đến thế?”

Giọng của Phó Thiết Ảnh vô cùng khàn, thấy cô đau khổ, trái tim anh càng thêm đau.

Chu Đình nghe vậy, khóc không thành tiếng.

Thấy anh ta bình yên vô sự, sao cô có thể không vui, nhưng nghĩ đến chuyện nửa năm qua phải vượt qua như thế nào, cô ấy liên cảm thấy dăn vặt.

Đau khổ mà anh mag đến nhiều lắm, dù cô có tự chữa lành cũng không đủ.

“Phó Thiết Ảnh, em không biết, lần này tiếp nhận anh, đau khổ lần sau anh cho em sẽ như thế nào, có nằm trong phạm vi chịu đựng của em hay không?



Lần này em không sụp đổ, không bị điên, nhưng em sắp… em thật sự không thể chịu thêm bất kì bọn ngọn khó nhẹ nào nữa.”

“Nếu… nếu anh không thể đảm bảo với em, vậy… đừng bao giờ gặp em nữa, tốt nhất là cả đời chúng ta không qua lịa với nhau. Anh cho rằng em là gì? Cho rằng trái tim em làm từ sắt thép sao? Sẽ không biết đau sẽ không tan vỡ, có thể rèn đến độ không để lịa vết thương à?”

“Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Đi theo anh em gặp phải những gì? Có quỷ mới viết… rốt cuộc em đã làm gì. Có nhiều người như vậy em không thích, sao cố tình em lại thích anh chứ?”

“Sao… cố tình em lại thích anh?”

Cô lại thêm một lần nữa, khóc như một đứa bé.

Hai mắt cô đầy nước mờ mịt, không thấy rõ thứ gì.

Cô cũng không biết, tại sao cô không muốn chọn một con đường khó đi, mà vẫn cứ cắm đầu đến cùng, kết quả là bản thân lại bị thương khắp người.

Gô mới bao nhiêu tuổi, mới mười chín tuổi, độ tuổi như hoa vốn nên vô tư lự.

Nhưng cô đã phải trải qua sự sống và cái chết, đã trải qua chuyện lớn của cuộc đời, cô đính hôn kết hôn, nhưng vị hôn phu lại chạy.

Tất cả mọi người đang nhìn cô chê cười, người quan tâm cô thì đau đớn cho cô.

Cô đã làm gì sai, tại sao phải gánh những chuyện này.

Cuộc sống an nhàn cô không sống, tại sao phải đi theo anh ta phập phồng lo sợ?

“Phó Thiết Ảnh, nêu anh không thể cho em được tương lai, thì bây giờ…

anh đừng động vào em, bây giờ anh là một tên lưu manh, một tên lưu manh vô cùng lưu manh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.