Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau
Sau một trận ái ân, Mạnh Hùng thỏa mãn nằm dựa đầu vào đầu giường. Trên nguời anh khóat một chiếc áo chòang, che phủ thân thể trần truồng của anh. Kiều Nhi từ phòng tắm bước ra, trên người cô khoát cái áo choàng lớn của Mạnh Hùng. Kiều Nhi ngồi lên giường tay cầm khăn, lau mái tóc dài đang ướt đẫm của mình. Mạnh Hùng yêu thương cầm lấy khăn trên tay cô, giúp cô lau khô mái tóc. Anh cẩn thận không làm Kiều Nhi đau. Kiều Nhi nhìn dáng vẻ châm chú cẩn thận này của anh, mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô nhìn anh chăm chăm nói. “Anh điều đối sử tốt như vậy, với mấy người phụ nữ bên cạnh anh.” Nghĩ đến những lời đồn bên ngòai về anh. “Mạnh Tổng, thay đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay áo. Người lâu nhất cũng chỉ được 2 tháng.” Ánh mặt Kiều Nhi liền thay đổi, trong đó không còn sự dịu dàng yêu thương vừa rồi, mà thay vào đó là ánh mắt của sự kieu ngạo và quật cường. Mạnh Hùng nhìn thấy cô như vậy trong lòng vang lên sự lo âu. Anh chưa từng gặp qua, người phụ nữ nào mà giống như Kiều Nhi vậy. Tính tình kiêu ngạo, quật cường còn thêm vài phần ương ngạnh. Mạnh Hùng cười lắc đầu, cũng vì những điểm trên mà anh lại yêu cô như vậy. Anh biết trong đoạn tình cảm của hai người, anh phải luôn là người thỏa hiệp trước. Anh nhìn Kiều Nhi nói. “Em là người đầu tiên.” Kiều Nhi nghi ngờ nhìn anh. Mạnh Hùng buông khăn trên tay xuống giường, anh kéo thân thể Kiều Nhi vào lòng mình. “Đừng nghĩ linh tinh, sau này Mạnh Hùng anh, chỉ có một mình em mà thôi.” Anh mở học tủ đầu giường lấy ra một hợp quà. Kiều Nhi nhìn anh với ánh mắt tò mò, cô không biết trong dó là gì. Mạnh Hùng mở hợp quà ra, Kiều Nhi liền vui mừng. Anh cầm chiếc đồng hồ Longines mà ba cô tăng cho cô vào ngày sinh nhật 21 tuổi. “Sao nói lại ở trong tay anh.” Giọng nóng vui mừng của Kiều Nhi vang lên, Mạnh Hùng vui vẻ đeo nó vào tay cô. “Lần trước em đánh rơi nó trong khách sạn.” Kiều Nhi nhìn anh, nhớ tới đêm đầu tiên của mình, mặt cô tự nhiên ửng hồng. “Không được tháo nó xuống.” Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi nói. Anh không nói cho Kiều Nhi biết, anh đã cho Ngô Đức gấn thiết bị định vị vào đó. Kiều Nhi nhìn anh cười ngọt ngào, cô vươn tay choàng qua cổ anh hôn lên má Mạnh Hùng một cái. “Được, cảm ơn anh.” Sáng hôm sau khi Kiều Nhi tĩnh dậy, Mạnh Hùng đã rời giường từ lúc nào cô cũng không hề hay biết. Cô nhìn lên ghế thấy có một cái đầm trắng, Mạnh Hùng chuẩn bị sẵn cho cô. Kiều Nhi mặc vào, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.Đi ra ngoài Kiều Nhi không thấy bóng dáng của ai, không gian yên tĩnh làm lòng cô hơi bối rối. Cô bước đi nhẹ nhàng theo dọc hành lang. Đi một lúc Kiều Nhi nghe được tiếng nói của Mạnh Hùng. Kiều Nhi đứng bên ngoài cửa nhìn vào khe hở, cô nhìn thấy anh đang oai nghiêm ngồi trên ghế sopha chính giữ phòng. Trần Siêu và Ngô Đức hai người cung kính đứng bên cạnh anh. Một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trên người toàn là vết thương, đứng sau ông ta là hai người đàn ông, tay cầm súng chỉa vào đầu ông ta. Mạnh Hùng tay cầm ly rượu tao nhã hớp từng ngụm. “Chủ nhân, xin ngài tha mạng cho tôi. Vì họ bắt vợ con của tôi để uy hiếp, nếu tôi không nói hành tung của ngài cho họ, họ sẽ giết chết vợ và con tôi.” Giọng nói hoảng sợ của người đàn ông quỳ dưới mặt đất vang lên. Mạnh Hùng vẫn điềm đạm ngồi đó, nét mặt ôn hoà không nói gì. Trần Siêu từ phía sau, quăng một sấp văn kiện xuống đất. Kiều Nhi nhìn thấy, có một sấp hình vâng ra, toàn bộ hình là của người đàn ông quỳ dưới mặt đất. “Uy hiếp........... Thanh Bằng, mày nói sao dể nghe như vậy, chứ không phải vì nợ cờ bạc mà mày bán rẻ chủ nhân sao?” Trần Siêu kinh thường nói. “Không...... Không phải như cậu nói đâu, Người bên Trung Đông uy hiếp tôi, họ muốn tiêu diệt Bang Bạch Hổ của chúng ta. Chủ nhân xin ngài tin tôi” Thanh Bằng từ dưới mặt đất dập đầu cầu xin. “Hành tung của chủ nhân, chỉ có những người tôi phái theo hôm đó mới biết được, sao cậu lại biết?” Ngô Đức nghi ngờ hỏi, vì an nguy của Mạnh Hùng, những thủ hạ Ngô Đức phái đi, chỉ được thong báo 15 phút trước khi khởi hành. Tránh có người chặn đường ám sát. “Tôi..... Tôi đã gắn tiết bị theo dõi vào xe của chủ nhân.” Thanh Bằng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Mạnh Hùng. Mạnh Hùng nghe xong, sắc mặt anh trở nên hung ác, cặp mắt hiện lên tia phẫn nộ. Ánh mắt ma quỷ nhìn thẳng vào người của Thanh Bằng. Thanh Bằng nhìn thấy ánh mắt độc ác của anh, trong lòng ông hốt hoảng, bất giác lùi mình về phía sau. “Ai bên Trung Đông?” Giọng nói ma quỷ của anh vang lên, làm Thanh Bằng sợ đến điếng người. “JJJ...James. là em trai của Carlos...” Thanh Bằng nói mà không dám nhìn vào mặt của Mạnh Hùng. Cặp mắt Mạnh Hùng đột nhiên trợn lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn chầm chầm vào Thanh Bằng. Đột nhiên Mạnh Hùng dùng sức, bớp mạnh chiếc ly anh đang cầm trong tay. “Xoáng...” Tiếng chiếc ly thủy tin bị bể nát vang lên, rượu vâng ra tứ tung trên mặt đất. Từng giọt máu từ tay anh nhiểu xuống sàn nhà. Kiều Nhi nhìn thấy mà kinh sợ, cặp mắt cô mở thật to, tay thì che miệng mình lại. Không phải vì cô sợ thân phận thần bí của anh, mà cô đang lo sợ đến sự an nguy và hành động tự tổn thương này của anh. Mạnh Hùng giũ giũ bàn tay, anh cầm cái khăn lên, lau đi vết máu trên tay mình nói. “Quy luật của Bang Bạch Hổ, những kẻ phản bội sẽ bị xử tội gì?” Thanh Bằng nghe Mạnh Hùng nói vậy trong lòng kinh hải, ông bò tới gần Mạnh Hùng hơn nói. “Chủ nhân, xin ngài tha cho vợ và con gái tôi, họ không biết gì. Muốn chém muối giết gì tôi cũng cam chịu.” Nói xong ông dập đầu liên tục xuống mặt đất. Tiếng đầu va chạm mạnh với mặt đất vang lên. “Bop bop bop bop.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau