Kiều Nhi bình tĩnh, cô tao nhã uống hết ly cafe rồi mới cùng Thiết Sang Sang về khách sạn.
Trên taxi Thiết Sang Sang nhìn Kiều Nhi, hơi do dự một chút rồi Thiết Sang Sang mới có dũng khí hỏi Kiều Nhi.
“Chị Kiều, chị không sao chứ?”
Kiều Nhi nhìn Thiết Sang Sang, cô
cười tự giễu bản thân của mình.
“Chị giống như một con ngốc, còn nói với em những lời vừa rồi.”
Thiết Sang Sang có thể nhìn thấy được sự đau đớn, hiện rõ trong ánh mắt của Kiều Nhi, khi cô nói những lời này.
Thật sự không ai có thể làm tổn thương mình, bằng người mình yêu.
Thiết Sang Sang nhìn thấy Kiều Nhi như vậy cũng đau buồn theo, cô dùng giọng thận trọng hỏi Kiều Nhi.
“Bây giờ chị định làm gì?”
Kiều Nhi cười, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Xe đang chạy trên con đường sầm quốc nhất của thành phố S.
Bên ngoài vô cùng nộn nhịp với tấp nập người qua lại, nhưng trong lòng Kiều Nhi lại cảm thấy trống vắng, yên lặng vô cùng.
Kiều Nhi trên miệng thì cười, nhưng không biết vì sao một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống khuôn mặt đầy kiêu ngạo của cô.
“Làm gì?
Điều chị muốn làm nhất, chính là không muốn gặp lại anh ta nữa.”
Tính tình Kiều Nhi là như vậy, cô rất cứng rắn một khi bị tổn thương, cô không muốn cho đối phương có cơ hội để giải thích.
Vì dù có giải thích như thế nào đi chăng nữa, thì một khi đã phạm sai lầm, thìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-luat-su-kieu-ngao-cua-minh/2209561/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.