Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau
Mạnh Hùng cầm dây nịt trên tay, anh hiên ngang đi về phía 4 tên áo đen còn lại. Lúc này trên nguời Mạnh Hùng dính đầy máu tươi, khuôn mặt Mạnh Hùng giống y như quỷ satan đến từ địa ngục, lên để lấy mạng của bọn họ. Bị ánh mắt giết người của Mạnh Hùng nhìn chầm chầm, trong lòng họ hiện lên cảm giác hỏang sợ. 4 người bọn họ bất giác lùi về phía sau vài bước. Mạnh Hùng nhìn dáng vẻ sợ sệt này của bọn họ, liền cười khinh thường. Thuộc hạ của anh đuợc huấn luyện nghiêm ngặt, nếu gặp tình cảnh như thế này, thì dù chết cũng không khuất phục. Nếu có người nào tỏ vẻ sợ sệt liền bị Mạnh Hùng giết chết để cảnh cáo. Thuộc hạ của anh toàn là, những kẻ giỏi nhất, liều mạng nhất cũng đồng thời là trung thành nhất. 4 tên áo đen liền dùng hết dũng khí của mình, xông tới tấn công Mạnh Hùng. Mạnh Hùng đùng dây nịt đỡ lấy nhát dao cửa họ. Anh dùng chân đạp mạnh vào hạ thân của một tên áo đen. Anh rút dây nịt lại chém vào tên bên phải, máu phun ra từ vết thương sâu trên lòng ngực của hắn, dính vào người của Mạnh Hùng. 2 tên còn lại nhìn thấy khí thế oai hùng và cặp mắt hung tợn của Mạnh Hùng liền kinh hãi. Họ cùng nhau buông cây mã tấu trên tay xuống bỏ chạy một mạch. Mạnh Hùng nhìn thấy vẻ nhát gan của bọn họ mà khinh thường. "Đúng là một lũ vô dụng." Giọng nói chế giễu của Mạnh Hùng vang lên. Anh xoay người lại, nhìn vào người con gái mà anh quan tâm nhất. Lúc này sắc mặt Kiều Nhi đã không còn tái mét, dạ dày của cô đã bớt đau. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, những giọt nước mắt cứ như mưa lần lược rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của Kiều Nhi. Mạnh Hùng yêu thương bước tới gần cô hơn, nhưng trong lúc này một tên áo đen nằm dưới mặt đất đột nhiên ngồi dậy. Hắn cầm mã tấu dưới mặt đất lên, nhấm vào người của Kiều Nhi mà chém xuống. Mạnh Hùng nhìn thấy liền hoảng sợ, anh sợ sẽ mất Kiều Nhi vĩnh viễn. Trong tình thế nguy cấp Mạnh Hùng không suy nghĩ, anh chạy thật nhanh về phía của Kiều Nhi. Mạnh Hùng dùng thân che lại thân thể mảnh mai của Kiều Nhi. Tên áo đen chém xuống một nhát, trúng phần lưng của Mạnh Hùng. Anh cau mày vì đau, nhưng không hề kêu lên tiếng nào. Mạnh Hùng giận dữ xoay người lại, dùng tay giữ chặt đầu của hắn. Anh thô bạo bẽ một cái. "Rắc rắc..." Cổ của tên áo đen bị Mạnh Hùng bẽ gãy, hắn chết ngay lập tức. Kiều Nhi nhìn thấy trong lòng khiếp sợ, cô dùng hai tay che lại đôi tai của mình. "Ahhhhhhhhhhhh" Tiếng thét vì hoảng sợ của Kiều Nhi vang lên. Mạnh Hùng nhìn thấy Kiều Nhi sợ đến nổi cả người rung lẫy bẫy, anh đau lòng ôm Kiều Nhi vào lòng. Tay anh nhẹ nhànhg vuốt ve mái tóc dài màu đen ống ánh của cô. "Kiều Nhi đừng sợ! Có anh ở đây, không ai dám làm hại đến em." Mạnh Hùng dùng giọng yêu thương nói vào tai của Kiều Nhi. Kiều Nhi sợ hải tay cô bất giác choàng qua eo anh, ôm anh thật chặt. Động tác này của Kiều Nhi đã đụng vào vết thương trên lưng anh. Mạnh Hùng cau mày không nói gì anh cố nhịnh đau. Trong lúc Kiều Nhi đang sợ hãi, cô cảm giác được bàn tay của mình bị ẩm ướt. Một cảm giác ấm ấm thấm vào bàn tay mềm mại của cô. Kiều Nhi kinh hãi, cô đẫy Mạnh Hùng ra. Mạnh Hùng kéo Kiều Nhi lại, ôm cô chặt hơn. Kiều Nhi với nét mặt hốt hoảng nhìn vào bàn tay của mình, lúc này đang để ở sau lưng Mạnh Hùng, máu đã thấm ướt cả đôi bàn tay cô. Kiều Nhi sợ hãi, cặp mắt xinh đẹp của cô chứa đựng sự lo lắng nhìn vào khuôn mặt tái mét của Mạnh Hùng. Lúc này vì đau đớn mà khuôn mặt của Mạnh Hùng đã trở nên trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi. Anh không muốn Kiều Nhi lo lắng, nên cố giữ vẻ mặt điềm đạm không có gì. Kiều Nhi lính quýnh không biết phải làm sao, cô nhìn Mạnh Hùng nói. "Anh đã bị thương, em đưa anh đến bệnh viện." Giọng nói khẩn trương của Kiều Nhi làm Mạnh Hùng cảm giác ấm áp. Anh nhì Kiều Nhi cười ngọt ngào, ánh mắt thâm tình, lưu luyến không muốn buông Kiều Nhi ra. "Không sao! Em đừng lo chỉ là vết thương nhỏ, chúng ta về Mạnh Viên." Kiều Nhi nghe anh nói vậy, liền gọi một chiếc taxi vừa mới chạy tới. Mở cửa xe Kiều Nhi cẩn thận đỡ Mạnh Hùng vào trong. Kiều Nhi nhìn bác tài xế nói với giọng đầy nao núng. "Đi Thành Tây của Thành Phố S." Lúc này vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt cửa Mạnh Hùng nhìn vào thật nhợt nhạt. Anh đau đớn nhấm mắt lại, dựa đầu vào vai của Kiều Nhi. Tay anh nhẹ nhàng ấn vào nút trên đồng hồ đeo tay của mình. Kiều Nhi lấy khăn giấy ra, lau những giọt mồ hôi trên trán Mạnh Hùng. Kiều Nhi nhìn vào khuôn mặt tái xanh của anh, Kiều Nhi yêu thương tay cô bất giác sờ vào đôi môi bạc mỏng của Mạnh Hùng. Mạnh Hùng cảm giác được Kiều Nhi sờ vào môi anh, Mạnh Hùng nghịch ngợm đưa đầu lưỡi của mình ra liếm ngón tay thon dài của Kiều Nhi. Kiều Nhi nhìn anh bằng ánh mắt tức giận. "Bây giờ mà anh còn đùa được sao!" Mạnh Hùng mở cặp mắt chim ưng của mình ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt lo âu của Kiều Nhi. Anh yêu thương dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình sờ vào khuôn mặt kiều diểm của cô. Đã hai tháng, thời gian chỉ hai tháng nhưng đối với Mạnh Hùng như đã là ngàn năm. Hình dáng của Kiều Nhi từng giây từng phút hiện ra trước mặt anh. Anh nhớ đến ánh mắt, nụ cười và mùi hương thơm ngát trên người của cô. Anh nhớ đến thân thể mềm mại, lời nói sắc bén cùng với đôi môi kêu gợi của cô. Tóm lại Mạnh Hùng không có giờ phút nào, mà không nghĩ đến Kiều Nhi. Mỏi khi anh phiền não thì nổi nhớ nhung, muốn được ôm cô vào lòng càng kiến trái tim anh như thất lại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau