Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau
Lời nói ngọt ngào quan tâm của Mạnh Khang nói với Kiều Nhi, làm Dương Mẫn càng thêm chua sót. Trái tim Dương Mẫn đau đớn, như bị ngàn mũi dao nhọn đâm vào. Cô đã ở bên cạnh Mạnh Khang nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng được anh quan tâm hay lo lắng, như bay giờ anh đối với Kiều Nhi. Dương Mẫn ngồi dựa người vào đầu giường, kéo miếng chăn lên, che lại thân thể trần truồng của mình. “Mạnh Khang, anh có thể đến đây với em được không?” Vừa nói Kiều Nhi vừa khóc. Mạnh Khang nghe Kiều Nhi nói vậy trong lòng vui mừng. Anh đã đợi cái ngày này rất lâu. “Được! em đang ở đâu? Anh sẽ tới ngay.” “Em ở dưới chân núi, của biệt thự Mạnh Viên.” “Em chờ anh, anh tới ngay.” Cúp điện thoại Mạnh Khang lính quýnh lấy quần áo của mình mặc vào. Anh nhìn Dương Mẫn nói. “Anh có chuyện nên đi trước, anh sẽ gọi cho em sau.” Không đợi Dương Mẫn trả lời, bống dáng vội vã của Mạnh Khang đã ra khỏi cửa. “Bang...........” Tiếng đống cửa vang lên, làm trái tim Dương Mẫn đau nhói. Tình yêu cô dành cho anh, không bằng một cuộc điện thoại của Kiều Nhi sao. Mạnh Hùng đang đứng trước ban công trong phòng của mình, anh nhìn theo hướng Kiều Nhi vừa đi. Đột nhiên ông trời lại đổ cơn mưa lớn, làm lòng anh càng thêm giá lạnh. Mạnh Hùng không hề tránh né, những giọt mưa lần lượt thấm ướt cơ thể của anh. Nhưng trong phút chốc, cặp mắt lơ đễnh của anh liền tỏa sáng. Anh vội vã chạy ra ngoài trong cơn mưa tầm tã, làm quản gia Nghiêm lo lắng. Giọng nói khẩn trương của quản gia Nghiêm vang lên. “Thiếu gia, ngoài trời đang mưa lớn. Cậu muốn đi đâu?” Quản gia Nghiêm vừa nói, ông vừa cầm cái ô chạy phía sau của Mạnh Hùng. Mạnh Hùng gấp gáp, chạy một mạch xuống núi để tìm Kiều Nhi. Trong lúc này Mạnh Khang thật khẩn trương, anh phóng xe thật nhanh đến nơi Kiều Nhi nói. Ngồi trong xe Mạnh Khang nhìn ra cửa sổ, anh nhìn thấy bống dáng mảnh mai, giờ đã ướt sũng của Kiều Nhi. Cô ngồi nép sát người vào thân cây cổ thụ để tránh mưa. Kiều Nhi hai tay choàng trước ngực mình vì lạnh. Mạnh Khang vội vã xuống xe. Tay cầm cái ô anh sãi bước thật nhanh về phía của Kiều Nhi. Mạnh Khang đau lòng, khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã giờ đã ướt đẩm của Kiều Nhi. Trong lòng của Mạnh Khang, không hiểu cảm xúc này là gì. Tại sao khi thấy Kiều Nhi bị tổn thương, anh lại đau lòng như vậy. Dưới cơn mưa Mạnh Khang cầm cái ô thật lớn ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhi. Anh đau lòng nhìn Kiều Nhi nói. “Em đừng khóc, có anh ở đây.” Kiều Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên. Cặp mắt to tròn, giờ đã ngấn lệ của Kiều Nhi nhìn vào mắt của Mạnh Khang. Giọng nói nức nở của cô vang lên. “Tại sao em lại yêu, một người bạc tình như vậy.” Nước mắt của cô vì cảm thấy có lỗi với Mạnh Hùng mà rơi xuống, hoà lẫn với những giọt mưa nhỉu xuống mặt đất. Mạnh Khang khom người ôm Kiều Nhi vào lòng, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Kiều Nhi để an ủi cô. Quản gia Nghiêm đang chạy theo sau Mạnh Hùng, đột nhiên anh ngừng lại làm quản gia Nghiêm đụng vào lưng của anh. Mạnh Hùng đứng im tại chổ, trong chơn mưa xối xã, cả người anh giờ đã ướt đẫm. Tay Mạnh Hùng nắm chặt thành nắm đấm. Cặp mắt hung ác của anh nhìn châm châm vào hai người. Quản gia Nghiêm cầm cái ô buớc tới che cho Mạnh Hùng, ông không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Mạnh Hùng lại nổi giận như vậy. Mạnh Hùng buồn bực đẩy tay quản gia Nghiêm ra. Giờ phút này anh chỉ muốn được những giọt nước mưa lạnh lẽo, làm cho thần trí của anh tĩnh táo lại hơn. Ông nhìn theo ánh mắt bốc lửa của Mạnh Hùng. Quản gia Nghiêm nhìn thấy Mạnh Khang đang ôm Kiều Nhi vào lòng. Bàn tay ông bất giác siết chặt cái ô trên tay mình. Trong lòng ông cảm giác căm phẫn, ông không ngờ Kiều Nhi lại là loại phụ nữ thay lòng đổi dạ. Kiều Nhi đang tựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của Mạnh Khang. Cô chợt nhìn thấy Mạnh Hùng đứng trong mưa, cách hai người không xa. Ánh mắt giận dữ, đau lòng cùng thất vọng của Mạnh Hùng làm trái tim cô tan nát. Kiều Nhi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Mạnh Hùng, cô khóc càng lúc càng lớn hơn. Giống như Kiều Nhi dùng tiếng khóc để che đậy nổi khổ trong lòng mình. Mạnh Hùng nhìn thấy cử chỉ âu yếm của hai người, trong lòng anh càng thêm giận dữ. Quản gia Nghiêm nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Mạnh Hùng. Ông cũng đau lòng thay anh, quản gia Nghiêm đứng im không nói gì. Đột nhiên Mạnh Hùng xoay người lại, anh buồn bã bước đi về phía trước. Kiều Nhi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng, cùng cô độc của Mạnh Hùng, bước đi càng lúc càng xa. Trong lòng Kiều Nhi muốn đẩy Mạnh Khang ra, cô muốn chạy thật nhanh để lao vào lòng ngực ấm áp của Mạnh Hùng. Nhưng lý trí đã ngăn hành động của cô lại. Muốn đạt được mục đích thì phải hy sinh, điều Kiều Nhi hy sinh chính là tình yêu của Mạnh Hùng dành cho cô. Trong lúc Kiều Nhi đau lòng nhất, thì đột nhiên cô ngất đi. Mạnh Khang lo lắng anh quằng cái ô ra một bên, rồi bế Kiều Nhi lên xe. Anh phóng xe thật nhanh về biệt thự Mạnh gia. Trong một góc khuất Dương Mẫn đứng dưới cái ô, tay bấu vào một cây cổ thụ thật to. Cặp mắt độc ác của cô, nhìn theo hình bống của Mạnh Khang và Kiều Nhi. Trong lòng Dương Mẫn hiện lên thù hận, ganh tỵ cùng với căm phẫn. Người cô hận nhất chính là Kiều Nhi chứ không phải là Mạnh Khang. Dương Mẫn nghĩ nếu Kiều Nhi không xuất hiện, thì người Mạnh Khang yêu thương nhất chính là cô. “Kiều Nhi, đừng trách tôi độc ác.” Dương Mẫn nghiến răng, cặp mắt hiện lên sát khí khi nói những lời này.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau