Việc của cậu bây giờ là phải đền đáp lại nó ra sao.
*Cốc cốc cốc*
"Vào đi" Là giọng nói của anh.
"Em có làm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai anh không?" Cậu đưa mắt nhìn hai người họ.
Bá Vinh nở nụ cười nhìn cậu và lắc đầu.
"Vậy tôi về trước cậu ở lại với Bạch Dương đi. Nếu ba mẹ cậu hỏi, tôi sẽ báo là cậu đi công tác đột xuất không về nhà."
Sau khi Bá Vinh đi khỏi, cậu mới ngồi xuống cạnh anh. Trái tim mách bảo cậu rằng hãy ôm anh đi, nhưng cậu lại chẳng làm được.
Anh rất hiểu cậu, chỉ vừa quen nhau chưa bao lâu. Nhưng anh thật sự là người hiểu cậu nhất.
" Bảo bối, em sao thế? Sao con mắt đỏ thế? "
Cậu cố né ánh mắt của anh nhìn mình.
"Nãy em đi tới đây đường bụi quá, nên em đau mắt thôi."
Anh gõ đầu cậu. "Anh đâu phải trẻ con"
"Mà thôi không nói chuyện này nữa. Anh ăn cháo nha, em múc ra cho anh" Cậu nhìn anh và nói
Ánh mắt của anh chỉ nhìn bảo bối mà gật đầu.
"Này anh tự ăn đi, cháo hơi nóng đấy."
Anh cố nhấc chân lên trước mặt cậu.
"Sao bảo bối có thể vô tình thế, dù sao anh cũng vừa mới cứu em đấy." ...
"Hứ.. Giận" Quay mặt vào tường.
Bạch Dương chỉ biết ngồi cười thôi. Cậu không ngờ rằng tổng tài đầy cao ngạo đó, lại có lúc đáng yêu đến thế... Nhưng anh chỉ đáng yêu với duy nhất một người mà thôi.
Cậu đưa tay khều áo của anh..
Anh hất tay cậu ra.
"Anh mà không quay lại là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-chang-trai-tao-bao/1724081/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.