Chương trước
Chương sau

Chương 1387
Bây giờ cô hoàn toàn không muốn hỏi nữa, cô sợ đáp án anh nói ra sẽ khiến cô sụp đổ lần nữa, thôi thì chuyện đã qua cứ để nó qua đi.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, không có chủ đề.
“Bây giờ Táo lớn rồi, anh có ảnh của nó, em có muốn xem không?” Mục Nhiễm Tranh phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Có.”
Mục Nhiễm Tranh móc điện thoại ra mở album ảnh, đây là ảnh anh cố ý chụp trước khi qua đây.
Lê Thấm Thấm vui vẻ ngắm Táo trong album ảnh.
“Đã lớn như vậy rồi á! Táo đáng yêu quá!”
Cô lướt từng ảnh một, bỗng lướt đến ảnh hồi trước, trong ảnh Táo ở một nơi âm u ẩm thấp.
Lê Thấm Thấm lập tức nhíu mày, “Anh đưa Táo đi đâu đây? Sao mà bẩn thế?”
Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh hơi khó coi, “Chụp lúc dắt Táo ra ngoài đi dạo.”
“Thảo nào, chỗ này bẩn quá đi mất, sao lại dắt chó đến chỗ này? Cẩn thận mắc bệnh truyền nhiễm đấy.” Lê Thấm Thấm lẩm bẩm.
Hai người xem chung một cái điện thoại nên ghé sát đầu vào nhau, Lê Thấm Thấm xem còn Mục Nhiễm Tranh giải thích.
Lê Thấm Thấm bỗng ngẩng đầu đụng phải Mục Nhiễm Tranh, hai người họ cũng không ngờ mình lại gần nhau như vậy.
Lê Thấm Thấm lập tức quay đầu sang chỗ khác, mặt đã đỏ bừng, Mục Nhiễm Tranh cũng có vẻ hơi xấu hổ cất điện thoại đi.
“Em… Thời gian không còn sớm nữa, em phải về đây.” Lê Thấm Thấm vội vàng đứng lên.
“Ừ, vậy anh tiễn em.”
“Không cần, em thuộc đường bên này!” Lê Thấm Thấm vội vã cầm lấy túi trên ghế sofa rồi đi thẳng ra ngoài như đang chạy trối chết.
Mục Nhiễm Tranh nhìn Lê Thấm Thấm vội vàng rời đi qua cửa sổ, không nhịn được thở dài.
Sao anh lại không có can đảm nói ra chứ?
Mục đích lần này anh tới đây chẳng phải là để thổ lộ với cô sao? Bỏ lỡ lần trước, chẳng lẽ còn muốn bỏ lỡ lần này?
Dù sao anh vẫn là một ngôi sao, thời gian du học không thể quá dài, cơ hội chớp mắt là qua.
Lê Thấm Thấm trở lại nhà trọ của mình, bởi vì ký túc xá trường học sắp xếp quá ồn ào nên cô và mấy người bạn học của mình thuê nhà trọ ở bên ngoài.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh của Mục Nhiễm Tranh.
“Đồ tồi đồ đểu! Đã kết hôn rồi mà còn chạy tới đây trêu người ta làm gì cơ chứ!” Lòng Lê Thấm Thấm đầy ấm ức, càng ngày cô càng cảm thấy Mục Nhiễm Tranh không đáng tin!
Tối hôm đó cô mất ngủ, buổi sáng cô nhận được tin nhắn của Mục Nhiễm Tranh.
“Tám rưỡi tối nay anh qua trường tìm em.”
Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ lại thật kỹ, lần trước anh không nên để Lê Thấm Thấm đến tìm mình. Chuyện thế này đàn ông nên chủ động, huống chi anh còn lớn hơn Lê Thấm Thấm nhiều vậy.
Nên lần này anh quyết định đến tìm Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm chỉ trả lời một câu “ừm” đơn giản rồi không nói gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.