Chương trước
Chương sau

Chương 1009
Vương Vãn Hương không hiểu lắm.
“Mẹ, sao mẹ vẫn ngây thơ thế nhỉ? Diệu Diệu không hề quen người họ hàng nào của tổng giám đốc Lục cả, sau hôm ấy con đi hỏi rồi, đúng là tổng giám đốc Lục có một người em trai, nhưng người ta ở nước ngoài, chưa từng về nước bao giờ.”
“Vậy thì Diệu Diệu đi đâu rồi?” Vương Vãn Hương vừa thở phào xong, lại bắt đầu lo lắng.
“Nó đi đâu được chứ, chắc lại ăn chơi trác táng ở đâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào chẳng thế. Đợi khi nào nó tiêu hết tiền rồi thì nó sẽ quay về.”
Tô Nhược Vân cũng chẳng muốn nói gì về thằng em vô dụng của mình nữa rồi.
“Vân Vân à, lần này may mà có con nên người tên Lục Sơn kia mới chịu bỏ qua chuyện này, nếu không thì chắc bố cũng chẳng giữ được cái mạng già này rồi.
“Con…”
Thật ra thì Tô Nhược Vân cũng không biết là tại sao Lục Sơn lại đổi ý.
“Đây là chuyện con phải làm cho gia đình mình thôi. Bố, mẹ, mấy ngày tới phải nộp tiền phạt trước đấy, giờ chúng ta nghĩ xem nên đóng tiền phạt thế nào đi. Lần trước con đã dùng hết tiền tiết kiệm rồi, ở nhà bố mẹ còn gì nữa không?”
Tô Khôn quay sang nhìn Vương Vãn Hương, khoảng thời gian này tiền bạc trong nhà đều là do bà ta giữ.
“Quyển sổ tiết kiệm cuối cùng mẹ đã đưa cho Diệu Diệu rồi, giờ mẹ chẳng còn đồng nào cả.”
Nếu biết trước thế này thì Vương Vãn Hương đã không làm vậy rồi. Bà ta cứ tưởng rằng con trai mình trưởng thành rồi, nào ngờ anh ta lại lừa tiền của mẹ, lại còn là tiền cứu mạng gia đình mình nữa chứ.
“Tổng cộng phải đóng phạt năm triệu, chúng ta lấy đâu ra năm triệu chứ?”
Nếu là Tô Nhược Vân trước kia thì năm triệu là chuyện nhỏ, nhưng mà bây giờ cô ta lại chẳng có đồng nào trong người cả.
“Vân Vân, nếu chúng ta không đóng phạt số tiền đó thì sẽ thế nào vậy?”
“Không nộp tiền phạt thì sẽ phải ngồi tù thêm vài năm nữa.”
“Hả? Vẫn phải ngồi tù à?”
“Vân Vân ơi, hay là con về hỏi nhà họ Mộ Dung đi? Dù sao thì con cũng là con dâu của nhà đó, trong bụng con còn đang mang thai con cháu nhà Mộ Dung bọn họ mà. Chắc họ cũng không thể khoanh tay mặc kệ đâu.”
Vương Vãn Hương cẩn thận nói với vẻ thăm dò.
Tô Nhược Vân cúi thấp đầu xuống, không nói lời nào, mãi một lúc sau cô ta mới lên tiếng: “Để con xem thử.”
Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày đóng tiền phạt, Tô Nhược Vân thật sự không biết phải mở miệng nhờ Mộ Dung Dịch kiểu gì.
Từ trước đến giờ cô ta không muốn hạ mình xuống bao giờ, lần này thì hay rồi, chẳng những phải hạ mình xuống mà còn phải khép nép cầu xin người ta.
“Anh Dịch… chuyện kia…” Cô thật sự không biết phải nói thế nào, nhưng ngày mai là hạn cuối để nộp phạt rồi, nếu còn không nộp nữa thì sẽ phải ngồi tù.
Vẻ mặt Mộ Dung Dịch vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Anh đã nộp tiền phạt thay cho nhà em rồi.”
Tô Nhược Vân mừng rõ, không biết phải nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.