Chương trước
Chương sau


"Bọn anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn em chơi đùa với mấy người bọn anh thôi! Ha ha ha..."
Một gã đàn ông nhỏ bé miệng nhọn, tại khỉ phía sau nói. 
"Tôi sẽ báo cảnh sát!"
Mục Nhất Hân lập tức cầm lấy điện thoại di động của mình, kết quả lại bị người ta cướp mất! 
"Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi!" 
Người đàn ông cường tráng kia ném luôn 

điện thoại của Mục Nhất Hân xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên.
Màn hình điện thoại của cô ấy lập tức bị vỡ. 
"Tôi nói cho các anh biết, ở đây là trường học đấy, các anh đừng làm bừa!" Mục Nhất Hân mất điện thoại nên không có cách nào liên hệ với bên ngoài, cô ấy bắt đầu thấy sợ roi. 
"Bọn anh chính là tới trường học để tìm các sinh viên như em đấy! Em gái đến đây nào, cho anh hôn một cái, để anh nếm thử xem miệng em ngọt thế nào!" 
Gã đàn ông nhỏ bé lập tức tới gần. 
"A...!đừng động vào tôi! Tôi gọi người đấy!" 
"Em cứ gọi đi, trong tầng này chẳng có ai, em có là rách cổ họng cũng vô dụng thôi!" 
Người đàn ông cường tráng kéo áo của Mục Nhất Hân, áo cô lập tức bị xé rách, lộ ra áo lót màu hồng. 
Mục Nhất Hân vội vàng dùng tay che trước ngực mình. 
"Ồ, áo lót màu hồng à? Nhìn qua đúng là trắng trẻo mềm mại đấy! Anh không nhịn được cũng muốn thử một cái!" 
"Tao cũng sắp chảy nước miếng rồi!" Mấy người đàn ông anh một cầu tôi một lời, khỏi phải nói cũng biết là những lời bẩn thỉu thế nào. 
"Có ai không? Có ai không? Cứu tôi với!" Mặc dù biết trong tòa nhà tổng hợp này có lẽ không có ai nhưng Mục Nhất Hân vẫn kêu to. 
Cô ấy chỉ là một cô gái không có cách nào thoát khỏi mấy gã đàn ông to lớn này! 
"Em kêu đi, kêu lớn tiếng vào! Kêu càng lớn.
tiếng càng tốt.
Lát nữa em cũng phải kêu như vậy mới được đấy!" 
Một gã đàn ông đứng canh ở cửa nhìn ra ngoài, sau đó gật đầu với gã đàn ông cường tráng nhất ở phía trước. 
Giờ phút này, Tô Kiêm Mặc đã đến gần nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nghe được giọng nói của Mục Nhất Hân. 
Lúc này, tiếng cười càn rỡ của đám đàn ông càng lớn hơn, cũng khiến Tô Kiềm Mặc chú ý.
Cậu lập tức chạy tới. 
Cậu nhìn thấy mấy người đàn ông này đang vây quanh Mục Nhất Hân. 

Tô Kiềm Mặc lập tức quát to: "Thả cô ấy ra!" 
Mục Nhất Hân đã khóc rồi.
Cô ấy là cô chủ yêu kiều từ nhỏ tới lớn được người nhà cưng chiều, đã bao giờ gặp phải loại chuyện này chứ? 
"À, thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" 
"Một thằng thư sinh cũng học đòi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân như trong phim, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tạo 
khuyên mày cút ngay đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bọn tao!".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.