Chương trước
Chương sau


"Sao cậu lại ở đây?" 
"Tôi...!đi ngang qua, thấy cậu ngủ ở đây nên định qua nhắc cậu, trời lạnh mà mở cửa sổ như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm đấy" 
Tô Kiềm Mặc nói trải lương tâm. 
Nhưng Mục Nhất Hân nghe được lời này lại thấy ngọt ngào. 
Điều này chứng tỏ cậu ấy lo lắng cho mình! 
"Cảm ơn, tôi chỉ tới vẽ một lát, kết quả chẳng biết thế nào lại ngủ mất." Mục Nhất Hân ngượng ngùng cười, "Cậu...!gần đây sức khỏe của cậu thế nào?" 

"Tôi đỡ hơn nhiều rồi." 
"À, vậy thì tốt" 
Hai người nói xong lại dường như không còn gì để nói vậy. 
"Tôi...!Tôi sắp đi rồi." Thật lâu sau, Tô Kiếm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng. 
"Cậu đi à? Cậu sắp đi đâu vậy?" Mục Nhất Hân lập tức từ trên ban công nhảy xuống. 
"Tôi đi...!đi ra nước ngoài" 
"Cậu ra nước ngoài à? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thím nói qua vậy?" Mục Nhất Hân hơi bất ngờ. 
"Tôi vừa tạm thời quyết định, muốn ra ngoài xem thử." 
"À...!vậy...!bao giờ cậu về?" 
"Tôi cũng không biết, có thể phải rất lâu đấy." Tô Kiềm Mặc không dám nói cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa. 
"Ô.." Mục Nhất Hân không khỏi thất vọng. 
"Tôi chỉ muốn qua chào cậu, không có ý gì khác đâu.

Tôi nói xong rồi, đi trước đây." Tô Kiêm Mặc cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy à? 
"Ôi!" Mục Nhất Hân vội vàng gọi cậu lại, "Cậu chờ đã!" 
"Cậu còn có việc gì à?" 
"Tôi...!gần đây tôi đang vẽ tranh, vốn muốn 
tặng cho cậu nhưng bây giờ còn chưa về Xong.
Ngày mai...!ngày mai cậu lại tới đây, tôi tặng bức tranh cho cậu được không? Coi như là quà chia tay cậu" 
Tô Kiêm Mặc do dự một lát rồi vẫn gật đầu. 
"Được." 
"Vậy chúng ta hẹn chắc nhé, thứ bảy tuần sau cũng vào giờ này, tôi sẽ chờ cậu ở đây." 
"Ừ, vậy tôi về trước đây." Lần này Tô Kim Mặc xoay người đi thật. 
Mặc dù Mục Nhất Hân hơi khó chịu nhưng cô ấy nghĩ Tô Kiêm Mặc không đến mức ra nước ngoài không trở lại, nhiều lắm là đi hơi lâu thôi. 

Cô ấy không quá đau buồn, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tranh vẽ rơi xuống đất.
Bởi vì cô ấy vẽ quá nhiều tranh về Tô Kiếm Мас. 
Cho nên dù có mất một tờ, cô ấy cũng không biết. 
Qua năm ngày, Ôn Khanh Mộ trở về.
Chuyện đầu tiên anh làm là lập tức nhắn tin cho Tô Lạc Ly. 
Cho dù trước đó anh có báo trước cho Tô Lạc Ly biết mình có lẽ không có thời gian gọi video và điện thoại cho cô nhưng anh vẫn lo lắng cô sẽ nghi ngờ. 
"Em yêu, em đang làm gì vậy? Anh nhớ em quả.".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.