Chương trước
Chương sau


“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?” 
Ôn Khanh Mô hỏi thăm dò.
“Em có thể làm chuyện gì thẹn với lòng chứ? Em thọt mà!”.
Lúc nói, rõ ràng Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ.

Tất nhiên Ôn Khanh Mộ có thể nhìn ra, nhưng anh không vạch trần Tô Lạc Ly.
“Biết mình thọt rồi thì cứ ngoan ngoãn mà làm người thợt đi!” 
Ôn Khanh Mộ bể Tô Lạc Ly lên giường.
Tô Lạc Ly thè lưỡi, tất nhiên cô không dám nói với Ôn Khanh Mộ rằng cô đang tìm chiếc lược mà Giản Ngọc đưa cho cô.
“Sao giờ anh mới về?” 
“Chẳng phải anh nói với em rồi à? Dạo này rất bận” 
“Ồ, vậy được rồi, tắm sớm rồi ngủ thôi, em đã tắm rồi” 
“Ừm.

” 
Ôn Khanh Mộ vào phòng tắm rồi đóng cửa lai.
Anh lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra rồi đeo vào, sau đó mở nắp két nước bồn cầu rồi lấy chiếc lược trong đó ra.
Anh không thể trực tiếp chạm vào chiếc lược được.
Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ Tô Lạc Ly đang tìm chiếc lược này.
Nhưng Tiêu Mạch Nhiên vẫn cố gắng hết khả năng giúp đỡ bố mẹ và anh chị em gái trong nhà.
Cô ta bị ốm phải nằm viện cũng không nói cho người nhà biết, tất nhiên không có ai tới thăm.

Dạ Bân thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian qua.
Còn Ôn Khanh Mộ sẽ tới thăm một lát sau khi hết giờ làm.
Tiêu Mạch Nhiên cảm giác mình đã khỏe hơn, bắt đầu chuẩn bị ra viện.
Khi Ôn Khanh Mộ đến, Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đang cãi nhau.
"A Khanh, cậu tới thật đúng lúc, câu mau tới khuyên Mạch Nhiên đi! Cô ấy mới đỡ một chút đã đòi ra viện làm việc, tôi cũng chẳng biết phải nói với cô ấy nào mới tốt nữa!".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.