Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dì Phương hoang mang hoảng hốt hộ một tiếng.
Nhưng cuối cùng cũng không ngăn được Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly đã mở tủ ra, lấy gói thuốc bên trong ra.
"Đây là cái gì? Cô còn không nhận?".
Lê Hoa nhìn gói thuốc đông y trong tủ ra.
"Đây là thuốc đông y! Trước kia khi Triệu Ni Ni ở đây, cô ta sắc thuốc này cho cô uống!"
"Lê Hoa!" Dì Phương gầm lên.
Lê Hoa cũng cảm thấy rất tủi thân, vì thế nói mọi chuyện ra.
Tô Lạc Ly sững sờ.
"Sắc cho tôi uống?"
Dì Phương nhìn Lê Hoa, lại nhìn Tô Lạc Ly.
"Phu nhân, Lê Hoa nói linh tinh đấy, cô đừng nghe con bé nói linh
tinh!"
Lúc này Tô Lạc Ly mới để ý đến dì Phương, vừa rồi hình như dì Phương ngăn cô mở tủ.
"Dì Phương, có phải dù biết gì đó không?"
"Tôi.." Dì Phương cũng không biết nói gì mới tốt.
"Dì Phương, dì đến đây cũng được một khoảng thời gian rồi, tôi đối xử với dì cũng tốt chứ? Có phải dì nên nói những chuyện gì biết cho tôi không?"
Sắc mặt của dì Phương càng thêm khó coi.
"Phu nhân, hiện giờ không phải cô và ông chủ sống rất tốt sao? Chuyện trước kia đừng truy cứu nữa, sống thật tốt, nhé"
Dì Phương càng không nói, Tô Lạc Ly càng muốn biết, càng cảm thấy có chuyện!
Nếu cô không biết thuốc đông y kia chữa bệnh gì thì không nói, nhưng cô biết đó là thuốc tránh thai!
"Dị Phương, tôi hỏi dì, có phải thuốc này để cho tôi uống không?"
Dì Phương cúi đầu, hít sâu một hơi.
Thật ra Lê Hoa không biết thuốc này để làm gì, cũng chỉ có dì Phương đoán ra. Suy cho cùng Lê Hoa còn nhỏ, vẫn còn nhiều chuyện không hiểu.
"Lê Hoa, cô nói!" Tô Lạc Ly quay về phía Lê Hoa, quát lên.
Lê Hoa còn chưa biết xảy ra chuyện gì, càng không biết rốt cuộc Tô Lạc Ly và dì Phương làm sao.
"Cái này... chính là thuốc mà chị Ni Ni sắc cho phu nhân vào buổi sáng, khi chị ý còn ở đây"
Tô Lạc Ly mất hết bình tĩnh, lùi về sau một bước, eo đập thẳng vào bàn.
Lúc này cô mới nhớ ra trước kia, khi Triệu Ni Ni còn ở đây, không phải mỗi sáng trên bàn đều có một bát canh sao?
Mỗi lần Triệu Ni Ni đều dùng giọng điệu khinh thường nói với cô, đây là canh do Ôn Khanh Mộ đặc biệt ra lệnh cho cô ta hầm, bảo cô uống hết.
Vì thế, đây chính là lệnh của Ôn Khanh Mộ!
Nếu là do Triệu Ni Ni tự giở trò, vậy chắc chắn dì Phương và Lê Hoa đã sớm nói với cô!
Tô Lạc Ly ra sức lắc đầu.
"Không! Không thể nào!"
Tô Lạc Ly lập tức chạy ra ngoài, quay về phòng ngủ.
Vì hai người bọn họ đã bàn xong chuyện sinh con, thậm chí Ôn Khanh Mộ còn nói chờ cơ thể cô khỏe lên một chút, bọn họ sẽ sinh con.
Sao anh có thể để cô uống thuốc tránh thai chứ? Chuyện này không thể nào xảy ra, tuyệt đối không thể nào!
Dì Phương gõ cửa, đi vào.
"Phu nhân, cô đừng nên nghĩ linh tinh, những chuyện này đều đã qua rồi."

"Dì ra ngoài đi, dì Phương, tôi muốn yên tĩnh một mình"
"Cũng được, phu nhân là người hiểu chuyện, rồi sẽ hiểu nghĩ rõ ràng thôi, tôi không nói nhiều nữa. Chỉ là, ông chủ sắp về rồi, chuyện này."
"Dạ yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực"
Nghe thấy Tô Lạc Ly nói như vậy, dì Phương cũng yên tâm, ra khỏi phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa lại.
Khó khăn lắm hai người mới làm lành, quả thật là không chịu nổi sóng gió gì nữa.
Ôn Khanh Mộ về rất đúng giờ, từ khi Tô Lạc Ly về, anh luôn về nhà rất đúng giờ.
Vừa vào cửa, không thấy Tô Lạc Ly bận rộn xếp bàn ăn cùng dì Phương và Lê Hoa, Ôn Khanh Mộ lập tức hỏi.
"Phu nhân đâu?" Lê Hoa ngước mắt lên, nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, lập tức cúi đầu xuống.
"Phu nhân ở trên tầng, người không thoải mái"
"Có chuyện gì thế? Khám bác sĩ chưa?" Vừa lầm bầm, Ôn Khanh Mộ vừa nhanh chân đi lên tầng.
Tô Lạc Ly vẫn nằm trên giường.
"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái, có cần tôi đưa em đến bệnh viện không?".
Trên mặt Ôn Khanh Mộ là vẻ căng thẳng, đi tới bên giường.
Tô Lạc Ly nhìn khuôn mặt sốt sắng kia, nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ anh với người đàn ông cho cô uống thuốc tránh thai kia.
Cô nhoẻn miệng cười.
"Hôm nay gió lớn, ra ngoài một vòng, có lẽ là trúng gió, đầu hơi đau"
"Nếu biết thế thì không cho em đi đưa cơm nữa!"
Ôn Khanh Mộ cũng không còn tâm trạng nào mà cáu Tô Lạc Ly, hiện giờ trong lòng anh toàn là tự trách.
Tô Lạc Ly từ từ chống người ngồi dậy.
"Không có gì đáng ngại, nằm một lát là đỡ nhiều rồi, hiện giờ đã khỏe hơn nhiều rồi, trưa nay anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, cơm cá chình tự tay em làm, tôi có thể không ăn sao? Một hạt cơm cũng không sót lại!"
"Mấy giờ anh ăn?"
"Khoảng 3 giờ, quên rồi."
"Lần sau tôi sẽ nhớ đưa cơm qua sớm cho anh."
"Được rồi, mùa đông lạnh, em đừng chạy ra ngoài nữa, ngoan ngoãn
nhà nghỉ ngơi đi, nấu cơm cho tôi là được, đỡ hơn chưa? Có đói không? Hay là ăn gì đã nhé?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly vẫn không dám tin tưởng.
"Không sao, chúng ta xuống tầng ăn cơm đi, tôi nấu tôm chao cho anh."
"Trời ơi, em không thoải mái thì không cần nấu cơm cho tôi nữa, không phải là còn bọn họ sao?"
Hai người cùng nhau xuống tầng, khi ăn cơm cũng cực kỳ hài hòa.
Mấy lần liền, Tô Lạc Ly sắp hỏi ra thành lời, nhưng vẫn nhịn xuống.
Thật ra, dì Phương nói cũng đúng, khó khăn lắm hai người mới làm lành, chuyện đã qua thì đừng hỏi nữa.
Vì Tô Lạc Ly không khỏe, Ôn Khanh Mộ đã tắm từ sớm, định đi ngủ sớm với cô.
Nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ kéo chắn cho Tô Lạc Ly.
"Hôm nay em không khỏe, không bắt nạt em nữa, ngủ sớm đi, ngày mai sẽ không sao nữa."
Ôn Khanh Mộ sáp tới, khẽ hôn lên môi Tô Lạc Ly.
"Ngủ đi, ngủ ngon".
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
Nhưng Tô Lạc Ly mãi vẫn không ngủ được, đầu óc rất rối loạn.
Có những chuyện, không phải muốn cho qua là có thể cho qua, nghẹn trong lòng rất khó chịu.
Nếu như, lúc đầu Ôn Khanh Mộ không muốn sinh con, cho cô uống thuốc tránh thai thì đã đành, có khả năng lúc đó anh vẫn chưa yêu cô.
Nhưng hiện giờ Tô Lạc Ly cũng hơi chần chừ.
"Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.