Tiểu Lam vừa ăn táo vừa nói: “Cho dù cô và con bé Mạn Mạn ngoại hình có giống nhau cỡ nào đi nữa thì cô vẫn chỉ là một đứa “Lọ Lem”. Mật Mật, cô cũng may mắn quá rồi, tôi nghe nói nhà cô đến ba bữa cơm còn phải suy tính mà cô lại có hơn nửa tháng làm thiếu phu nhân hưởng thụ cuộc sống xa hoa, còn cầm của Mạn Mạn hai mươi triệu. Chậc…chậc…………Cô cũng thật là con chó có mệnh tốt!”
Nghe mẹ nói, Trình Mạn Trinh mở to hai mắt: “hai mươi triệu? Cô cầm của nó hai mươi triệu? Nhưng mà, vai diễn này cô cũng diễn không thành công nên trả lại cho chúng tôi hai mươi triệu chứ? Đó cũng coi như là tài sản của Mạn Mạn.”
“Tôi đã trả.” Tần Mật Mật nhìn Trình Chấn Hồng nằm trên giường bệnh, cố gắng hạ thấp giọng tránh làm ông tỉnh giấc, “Tất cả những gì liên quan đến Mạn Mạn tôi đều trả lại.”
Nhưng Trình Mạn Trinh cũng không bỏ qua cho cô, “Tôi nghĩ, hơn nửa tháng này chắc cô cũng nhận được không ít quà của nhà họ Khương cho chứ? Những cái đó cũng đều là tài sản của Mạn Mạn, cô nên đưa ra đây, tôi là chị của nó có quyền nhận thay thế, con nói đúng không, mẹ?”
“Đúng đúng! Nếu ai cũng biết cô chỉ là một đứa quê mùa thì cho dù mặc cái gì cũng không thể trở thành thiên kim tiểu thư được, chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không ai thèm liếc một cái.”
Tần Mật Mật cuối cùng cũng bị chọc giận, “Tôi có tên có tuổi đàng hoàng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-nguoi-dan-ong-ac-ma/2684928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.