Lâm Hương Giang đưa Lãnh Thiên Khuê về nhà họ Hà, còn gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương giúp cô ấy.
Một súng của Dạ Hữu Khánh đã bắn sượt qua chân cô ấy.
May mà chỉ bị sượt trầy da, đạn không bản vào trong cơ thể cô ấy, nhưng thương thế cũng rất nghiêm trọng.
Bác sĩ hao tốn không ít thời gian mới có thể băng bó vết thương cho cô ấy.
Lâm Hương Giang còn gọi người tới tắm rửa giúp cô ấy, sau đó thay quần áo sạch sẽ. Lúc này cuối cùng cô ấy cũng không còn chật vật như trước nữa.
Lâm Hương Giang giao con gái cho Hà Tuấn Khoa, còn cô ở lại với Lãnh Thiên Khuê.
Trên bàn bày đầy cơm nước. Lãnh Thiên Khuê như đã đói bụng rất lâu rồi, cô ấy nhét đồ ăn vào miệng, từng ngốn từng ngốn nuốt xuống, sớm đã không còn gia giáo và cố ky mà con nhà quyền quý nên có.
“Cậu ăn từ từ thôi, không đủ tôi lại kêu bọn họ làm thêm”
Lâm Hương Giang thấy cô ấy ăn như vậy rất sợ cô ấy bị nghẹn.
Lãnh Thiên Khuê đút đây đồ ăn trong miệng nói không ra lời, vừa lắc đầu vừa chỉ chỉ thức ăn trên bàn, biểu thị mình chỉ cần ăn những món này là đủ rồi.
Hiện tại cô ấy chỉ cần lấp đầy bụng, duy trì sinh mệnh là đủ.
Cô còn tưởng Dạ Hữu Khánh không sống nổi. Sau đó anh ta sống hay chết cô cũng không chú ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]