Cô ấy thở dài một hơi rồi thấp giọng nói: “Thật ra anh có thể thả em xuống, tự em có thể đi được mà”
Cô ấy không phải búp bê sứ.
Ánh mắt của Dạ Hữu Khánh liếc nhìn cô ấy một cái rồi lại tiếp tục nhìn con đường phía trước, ôm lấy cô ấy mà sải từng bước chân vững vàng đi lên: “Không có việc gì, anh ôm em là được rồi.
Nói đến cùng, anh ta vẫn không yên tâm, rất sợ cô ấy xảy ra một chút chuyện nào đó Lãnh Thiên Khuê muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng, thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của anh ta, cuối cùng cô ấy vẫn ngậm miệng.
Chỉ chốc lát, cuối cùng anh ta cũng ôm cô ấy đi tới trước bia mộ của ba mẹ.
Thuộc hạ ở một bên đưa nhang và tiền giấy tới chuẩn bị đốt.
Lãnh Thiên Khuê vội vàng lên tiếng: “Các người đừng nhúc nhích, để tôi”
Cô ấy muốn đích thân hoá vàng mã cho ba mẹ.
Thuộc hạ nhìn về phía Dạ Hữu Khánh, chỉ thấy anh ta phất phất tay, thuộc hạ lập tức thả đống tiền giấy xuống rồi lui qua bên cạnh.
“Em cẩn thận một chút.” Dạ Hữu Khánh đỡ cô ấy chậm rãi ngồi xổm xuống Cô ấy mỉm cười với anh ta: “Em biết.”
Cô ấy nhìn ảnh chụp trằng đến của ba mẹ trên bia mộ, nhìn ảnh chụp bọn họ đều là người hiền hòa, không lý nào lại đi vào trong giấc mơ hù dọa cô ấy cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]